
chính là hình hai người mặc chiếc áo đối
polo màu vàng chanh, hiển nhiên là bị chụp trộm vào hôm qua lúc hai
người xuống núi.
“Ba ngày nghỉ này, Tiểu Lưu đi nghỉ ở ‘Phong túc Độ giả Sơn Trang’ cùng bạn gái, cậu ấy còn nói nhìn thấy cậu và Dư Nhạc ở cùng một chỗ, còn tưởng nhìn lầm, chụp lại rất nhiều hình xác nhận
lại có phải là hai người không.”
Âu Quan Lữ đừng hình. Tên nhiều
chuyện nhất Tiểu Lưu lại dài lười nói lung tung nhờ mọi người xác nhận,
rõ ràng là tên sợ thiên hạ không loạn. Xem ra Tiểu Lưu không biết mục
đích thật sự của anh khi đến đó, như vậy là tốt nhất, anh không hi vọng
chuyện mình thừa kế di sản bị phơi ra ngoài ánh sáng.
Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Này, cậu và Nhạc Nhạc quen nhau sao? Bình thường hai
người cãi qua cãi lại, chẳng lẽ chỉ là giả? Diễn cũng quá tốt đó? Sao
lại muốn lừa gạt mọi người như vậy?”
“Mình và cô ấy không có quan hệ.”
“Có mà, hai người mặc áo tình nhân, ba ngày nay lại ở cùng nhau, không phải quen nhau thì là gì? Thừa nhận đi chứ.”
“Chúng mình không hẹn hò.” Cô nhìn thấy không? Anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, Tiểu Huệ đang nhỏ giọng nói với cô, chuyển laptop cho cô xem, tròng mắt uể oải của cô bỗng chốc trợn tròn, nhìn chằm chằm vào màn hình ba giây, sau đó nhìn về phía anh.
Anh đột nhiên có cảm giác bị hiểu lầm
cũng không sao, thật ra thì, anh có chút hưởng thụ khi bị mọi người hiểu lầm hai người là một đôi, nhưng cô giống như rất để ý, liên tiếp nháy
mắt với anh, tròng mắt anh hạ xuống. Cô ghét anh như vậy sao?
Hẳn anh cũng đọc tin tức này rồi? Trình Dư Nhạc nghĩ, anh luôn dặn dò cô
phải giữ bí mật, bây giờ chuyện bị lộ, anh không muốn nhanh chóng giải
thích sao? Còn ngẩn người gì vậy?
“Tốt lắm… đến đây thôi.” Tổng
giám đốc thông báo hội nghị kết thúc. “Sau một tháng, bên công trình sẽ
phải bận rộn một chút, mọi người phải chịu khổ rồi. Kế tiếp là lúc đưa
ra kiến nghị, có người nào có ý kiến không?”
Âu Quan Lữ giơ tay. Tổng giám đốc nói: “Nói đi.”
Âu Quan Lữ bước lên. “Kì nghỉ lần này, tôi có yêu một cô gái, cùng cô ấy có ba ngày nghỉ tuyệt diệu.
Các đồng nghiệp ồn ào, bàn luận xôn xao. Quai hàm Trình Dư Nhạc cũng muốn rơi xuống.
“Lúc nghỉ phép chúng tôi không hẹn mà gặp, ở cùng nhau ba ngày, cho nên cái
nhìn của tôi với cô ấy thay đổi, yêu cô ấy, tôi đã tỏ tình với cô ấy, bị cô cự tuyệt. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy…” Anh hết sức kìm nén gương mặt
nóng ran, rất muốn nhìn gương mặt Trình Dư Nhạc lúc này, lại không dám
nhìn. Cô nghe được ý nghĩa trong lời nói của anh không?
“Tóm lại, đây là chuyện riêng, vốn không cần phải nói cho mọi người, nếu các vị
thật sự tò mò, tôi đây sẽ giải thích đơn giản một chút, hi vong mọi
người không hỏi nhiều nữa, tôi tỏ tình thất bại, mấy người hỏi tới khác
gì đang rắc muối lên vết thương của tôi, làm đồng nghiệp nhiều năm, mấy
người không biết nói chuyện này sẽ tổn thương tôi sao?” Anh cao một mét chín
kết hợp với ánh mắt đe dọa, cho dù tâm hồn bát quái của mọi người mạnh
mẽ cũng bị thêu sạch, không còn người nào dám hỏi, A, sao lại có thể
truy cứu ngay trước mặt như vậy, đương nhiên là muốn truy cứu lén lút!
Ánh mắt mọi người đảo quanh giữa Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, ngầm hiểu, chủ đề bát quái trong tuần chính là cái này!
Mắt lạnh của Trình Dư Nhạc nhìn vào góc tường, không đếm xỉa đến.
Tổng giám đốc ho nhẹ một cái. “Không có chuyện gì, tan họp.” Mọi người rời
khỏi phòng họp, tổng giám đốc đi qua Âu Quan Lữ thì nghiêm mặt hỏi: “Cậu có hiểu ‘kiến nghị’ tạm thời là gì không?”
“Tôi hiểu, không liên quan đến chủ đề không liên quan tới nội dung chính cuộc họp, tạm thời
nói ra ý kiến gọi là kiến nghị tạm thời. Tôi không thỏa mãn được lòng
hiếu kì của mọi người, mọi người nhất định không cách nào làm việc tốt,
hiệu suất giảm xuống, suy nghĩ vì công ty, tôi không nói không được.”
Tổng giám đốc cười, ánh mắt giống như đang nói. “Cậu được lắm, không có cách bắt buộc cậu”, lắc đầu một cái, cười rời đi.
Âu Quan Lữ đứng ở góc hành lang, đám đồng nghiệp đã đi hết, Trình Dư Nhạc
ra khỏi phòng họp cuối cùng, trên hành lang chỉ còn lại hai người họ.
Đôi mắt mèo của cô nhìn anh như phóng hỏa.
“Anh điên ư! Anh nói lung tung cái gì vậy? Không phải đã nói không muốn người khác biết sao?”
Ánh mắt tức giận của cô làm anh đau nhói. Cô cứ bài xích chuyện bọn họ bị
biết như vậy sao? Anh giả bộ không để ý nhún vai. “Tôi cảm thấy quan
trọng, nhất là mọi người không biết được mục đích thật sự của chúng ta
khi đến đó, chỉ cần có thể lừa được là được rồi.”
“Vậy anh không thể nghĩ ra một lý do khác sao?”
“Lý do vừa rồi không được sao? Tôi cảm thấy như vậy rất hợp tình hợp lý.”
“Đâu có? Vẻ mặt và giọng nói của anh vừa rồi giống như…” Cô khổ não. “Hoang
đường!” Mặc dù anh đổi chỗ nhân vật, nhưng cô biết rõ, anh đang nói
chuyện cô tỏ tình với anh lúc ở chân núi, còn diễn giống như anh vừa mới động lòng, anh đang châm chọc cô sao? Cô vừa lúng túng vừa giận.
“Sao lại hoang đường?” Cô lại đánh tâm tình của anh rơi xuống một tầng. “Tôi còn thấy tôi nói rất hay, cô có thể nghĩ ra lý do tốt hơn sau khi xem
h