
ình ba phút không? Vậy cô nguyện ý đứng lên nói cô yêu tôi?”
“Trừ yêu còn lý do gì khác không?”
“Tiểu Lưu chụp lại cũng không chỉ một tấm, nếu tôi không cố gắng nói sự thật
gần sát, cậu ta lại lấy hình khác ra, đến lúc đó muốn tự bào chữa thế
nào? Nếu không cô nói cho tôi biết, chúng ta mặc áo giống nhau, cùng
nhau đến núi, còn có cái cớ nào tốt hơn?”
“Luôn có lý do khác có
thể nói…” Vì gần sát thực tế, mà có thể chà đạp tình cảm của cô trước
mặt mọi người sao? Não phải cô phát run.
“Có lý do gì? Thật xin
lỗi tôi nghĩ dốt, đại não tôi không nghĩ được lý do nào khác, mời khai
sáng tôi được không?” Không phải cô rất thông minh linh hoạt sao? Anh
nói trắng ra như vậy, cô sao lại không hiểu? Cô vẫn khinh thường tình
cảm của anh, căn bản không muốn nghĩ nhiều? Ngực của anh giống như có
một tảng đá lớn ngăn chặn, đau đớn khó chịu.
“Anh có thể nói khác đi, giả sử như chúng ta là thành viên hội sản xuất và tiêu thụ chanh
của Đài Loan, năm nay chanh bị ế, chúng ta hẹn nhau lên núi nghỉ ngơi
kiêm đi họp…”
“Nghe rất ngu.” Anh cười lạnh.
“Có thể ngu xuẩn nhưng còn tốt hơn anh nói yêu tôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì như vậy căn bản không thể nào!” Cô đang chuẩn bị khôi phục tâm tình, làm việc tốt, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Yêu anh khiến cô
kiệt sức, cô mệt mỏi, mặc kệ.
Cô nghiêm mặt. “Hi vọng anh không
nói lung tung như vậy nữa, đồng nghiệp nhất định sẽ nói huyên thuyên, để mặc họ đi, chờ một thời gian, bọn họ quên, cũng sẽ không nhắc lại nữa.
Về sau ở công ty chúng ta càng ít tiếp xúc càng tốt, không nên cung cấp
chuyện cho bọn họ. Tôi muốn về làm việc.” Cô quay đầu rời đi.
Cứ
như vậy? Cự tuyệt anh, vạch rõ giới tuyến với anh, đến đây chấm dứt? Anh bỏ đi tôn nghiêm, gắng sức lần cuối cùng. “Tôi nói thật.”
Nhưng bước chân của cô chỉ ngừng lại một chút, sau đó rời đi, không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.
Trình Dư Nhạc đùng đùng tức giận trở về chỗ ngồi.
Tiểu Huệ lập tức lại gần. “Sao rồi? Dáng vẻ của cậu giống như muốn khóc.”
“Anh ấy rất quá đáng…” Cô suy sụp hạ mặt, kể cho bạn tốt nghe nội dung câu chuyện vừa rồi nói với Âu Quan Lữ.
“Hội sản xuất và tiêu thụ chanh, đây là thứ quái quỷ gì vậy? Đây là thứ cậu
nghĩ đến.” Tiểu Huệ cười ha ha, nhưng nghe đến câu cuối cùng, ngược lại
cô trầm tư. “Anh ấy nói anh ấy cũng nghiêm túc…”
“Đúng vậy, nghiêm túc nói móc mình.”
“Nếu như anh ấy muốn chế giễu cậu, anh ấy có thể nói cậu tỏ tình, lực sát thương không phải lớn hơn sao?”
Trình Dư Nhạc sửng sốt, Tiểu Huệ tiếp tục phân tích. “Nhưng anh ấy lại nói
chuyện tỏ tình thành anh ấy, mình cảm thấy anh ấy như đang bảo vệ cậu?”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nửa tin nửa ngờ. “Vậy tại sao anh ấy lại cố tình nói mình thích một người nào đó?”
“Anh ấy nói cũng đúng mà, trên tấm hình hai người mặc đồ giống nhau, hơn nữa tên đàn ông nhiều chuyện Tiểu Lưu đã theo dõi hai người ba ngày, chuyện gì cũng biết, nếu đổi lại là mình, cũng rất khó có thể nghĩ ra cách
giải thích tốt hơn.” Tiểu Huệ cười hì hì. “Mình cảm thấy anh ấy cũng
thích cậu đó, vừa rồi anh ấy còn tỏ tình với cậu trước mặt mọi người.”
Thật sao? Trình Dư Nhạc nhớ tới bộ dạng anh đứng dậy lên tiếng trong phòng
họp, anh không tự tin giống thường ngày, có chút bối rối, thái độ anh
mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại hơi hốt hoảng, vì bảo vệ cô mà vươn mình ra,
nhưng lại thủy chung không nhìn cô một cái, chẳng lẽ anh thật… Trái tim
cô đập mạnh một hồi, nóng bỏng, thoáng sau lại lạnh đi.
“Vậy tại sao lúc ở chân núi, anh ấy nghe được mình thẳng thắn bày tỏ tình cảm với anh ấy, ngược lại còn mắng mình.”
Bởi vì xấu hổ, ngượng ngùng không muốn thừa nhận? Nhưng khi anh nói mình tỏ tình thất bại, tại sao không thẹn thùng? Hoặc vì khi đó không thương,
hiện tại lại yêu? Nhưng sau đó khi hai người ở chung một chỗ, vì sao anh không nói gì? Chẳng lẽ câu ‘tôi nghiêm túc’, thật sự anh đang thừa nhận tình cảm của mình?
Cô càng nghĩ càng mê mẩn, càng nghĩ càng rối rắm, cả buổi trưa, công việc cũng không hoàn thành.
Tấm hình trên bảng tin của công ty vẫn ở đó, không ai bình luận phía dưới,
Tiểu Lưu cũng không đăng hình mới lên, có thể nói mọi người khiêm tốn
hơn, chỉ nhắn tin cho nhau qua mms.
Cho tới bữa trưa, bộ phận trang trí mua sushi, bên ngoài đưa tới thì Trình Dư Nhạc ra ngoài lấy.
“Hello, chị Nhạc Nhạc! Cảm ơn chị lần trước giới thiệu cho em hai cửa hàng đó,
em và bạn mình đi mua quần áo, thật sự rất rẻ!” Em trai đưa đồ ăn tới
cười tít mắt.
“Thích là tốt rồi, trước kia chị đọc sách cũng
thường tới đó tìm.” Trình Dư Nhạc cười nhận lấy túi đồ ăn, cô thường tới nhà hàng Nhật này dùng cơm, cũng quen cậu sinh viên đại học đang làm
việc ở đó.
“Còn có đây là danh thiếp em thiết kế, chị làm trang trí, giúp em xem có gì không tốt không?”
“A, làm rất đẹp…” Trình Dư Nhạc nhận lấy danh thiếp nhìn, đột nhiên có
tiếng bước chân truyền đến, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Quan Lữ đang xách túi đồ ăn đi từ ngoài vào.
“Nhường đường một chút.” Hành lang rõ ràng rất rộng, anh lại cố tình đâm vào sau lưng em trai giao hàng, ngại người ta chặn đường.
“A, xin lỗi