
này đều là những việc của một người
bạn trai, bởi vì tôi che chở cô như vậy, có thể thấy hai chúng ta thật
sự là người yêu. Anh ấy không biết mặc kệ tôi làm gì, dĩ nhiên cũng vì
muốn anh ấy nghĩ như vậy.”
Thì ra… cuối cùng đều là diễn kịch sao? Trong lòng cô cảm thấy mất mát, chỉ có thể cười lớn.
“Dĩ nhiên, anh đang diễn kịch mà.”
“Đúng vậy.” Cô cũng cho là vậy sao? Anh không nên cảm thấy ngoài ý muốn, cô
thu thập nhiều danh thiếp của đàn ông như vậy, không có anh, anh không
thích hợp với cô, cô đã sớm nói rõ.
Anh phiền não, chợt hỏi:”Cô cảm thấy tình yêu là gì?”
“A?” Sao anh đột nhiên hỏi cái này? Tim cô đạp rộn lên. “Ừm, tình yêu là
biết sở thích lẫn nhau, đều cảm thấy đối phương là duy nhất, nguyện ý
dâng hiến cho đối phương không giữ lại điều gì, có thể vì vậy mà làm
chút chuyện ngu ngốc, nhưng dù ngu ngốc, tâm tình cũng bắt đầu vui vẻ,
cảm thấy hạnh phúc…”
“Tôi lại cảm thấy tình yêu là một loại xây dựng ảo tưởng trong đầu.”
Cô sửng sốt, anh tiếp tục nói: “Khi cô động lòng với người khác, cô sẽ bắt đầu điểm tô toàn bộ người đó, khuôn mặt bình thường của anh ta
trong mắt cô sẽ trở nên tuyệt mỹ, cử chỉ của anh ta trở nên đẹp hơn,
mỗi câu nói của anh ta vào tai của cô lại có thêm một chút yêu thương,
mềm mại và dịu dàng, cô sẽ cảm thấy anh ta đẹp đến không thể nhịn, đây
cũng là ảo tưởng sâu hơn của cô. Khi cô yêu, tình ý với đối tượng ngày
càng tăng, liên tục lặp lại như vậy, khiến cô càng hãm sâu vào trong
tình yêu, khi đó đối phương cũng sinh ra ảo tưởng giống như vậy thì chúc mừng, cái này giống như một cái nồi tìm được nắp, ăn nhịp với nhau,
tình yêu cứ như vậy phủ xuống.”
Cô càng nghe càng không đúng.
“Không phải như vậy được không? Lúc yêu thì sẽ cảm thấy đối phương đẹp
hơn là tất nhiên, người yêu trong mắt hóa Tây Thi mà, nhưng tình yêu
cũng không phải là ảo tưởng, đó là một loại tình cảm chân thật…”
“Nhưng quả thật đó chỉ là cảm giác của mình cô, đúng không? Tình cảm là trạng
thái tâm lý của riêng mình nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy nó rất thật.
Có ai thấy cảm xúc của mình sai đâu?”
Anh nói rõ ràng mạch lạc, cô không phục, nhưng lại không tìm được luận điểm để phản bác. “Không phải, tôi không ảo tưởng khi yêu người nào, vì tôi
thật sự thích đối phương.”
“Được rồi, vậy tôi không nói ảo tưởng, nó là một loại cảm xúc của cô, ý nghĩ, cảm giác, tình yêu là một loại
cảm giác của cá nhân, cô cảm thấy mình yêu đối phương, như vậy không sai chứ?”
“Được rồi, anh nói đúng.” Cô không tìm được lời phản bác. “Nghe vậy, anh giống như không tin vào tình yêu?”
Anh không phát hiện cô yêu anh, cho nên mượn cơ hội ám hiệu cô? Quả thật có hiệu quả, hiện tại trong lòng cô mất mát. Khó trách anh độc thân, anh
căn bản là không cần tình yêu, anh đang nói cho cô biết, đừng lãng phí
thời gian với anh.
Anh nhún vai. “Không quan trọng cô có tin hay
không. Đây chẳng qua là một loại cảm xúc, phát triển giữa người và
người, tình cảm phong phú lần lượt thay đổi dây dưa. Tình yêu đòi hỏi sự đồng cảm, một khi có nó, cô sẽ tin tình yêu thật sự tồn tại, thật ra
thì chỉ là sinh ra cảm giác giống với đối phương mà thôi. Chỉ cần hiểu
rõ một điểm này, có thể tránh được rất nhiều chuyện phiền phức và tranh
chấp.”dღđ。l。qღđ
“Nếu như cuộc sống không có chuyện phức tạp và tranh chấp, tất cả đều thuận lợi, lại có ý gì?”
Anh nghe vậy, đưa mắt chăm chú nhìn cô, dường như con mắt đen như mực gợn
lên chút sóng, lại giống như bình thản không có sóng. Sau đó, anh nhún
vai.
“Đây là cái nhìn của tôi, tôi chỉ đơn thuần cảm thấy tình
yêu sẽ làm lãng phí thời gian, dù sao kết quả là hơn phân nửa sẽ chia
tay, sau đó cảm thấy không vui, ở cạnh nhau còn thấy không khí trở nên
ngột ngạt, sống độc thân thì tương đối vui vẻ. Đây là cái nhìn của tôi,
cô nghe một chút là tốt rồi.”dღđ。l。qღđ
Anh nhìn đồng hồ. “Chín
giờ hơn rồi, cô ngủ sớm đi, cảm phải nghỉ ngơi nhiều một chút. Tôi đặt
trà gừng trong bình, nửa đêm tỉnh dậy cô có thể uống.” Anh nói xong liền muốn rời khỏi phòng.
“A, tối nay, anh đừng ngủ ghế, ngủ trên giường đi.”
Anh nhìn cô, ánh mắt khác thường.
“Anh không cần hiểu lầm! Tôi cảm thấy giường lớn như vậy, một người có thể
ngủ một nửa, hôm qua anh cũng vậy, tôi tin anh sẽ không làm bậy.” Da mặt cô không dày như vậy. Cô bị cự tuyệt đã muốn dùng sắc đẹp dụ dỗ sao?
Thế nhưng sắc mặt anh lại trở nên nghiêm nghị. “Tiểu thư Nhạc Nhạc, cô bao
nhiêu tuổi rồi? Cô không đọc tin tức trên mạng xã hội sao? Những vụ án
xâm hại hơn nửa do người quen gây nên, cô tin tưởng tôi? Là đàn ông thì
không thể tin tưởng, biết không? Chỉ cần là đàn ông, đều có bản tính cầm thú ẩn trong người…”dღđ。l。qღđ
Cô che mặt kêu lên: “Được rồi,
được rồi! Tôi chỉ cảm thấy anh ngủ trên ghế rất đáng thương, anh không
muốn thì thôi, không cần dữ vậy được không?”
Anh ngược lại nở nụ
cười. “Tôi biết đó là ý tốt của cô, nhưng cẩn thận thì tốt hơn. Tôi đi
nấu trà gừng, cô nhanh ngủ đi.” Anh rời khỏi phòng.
Cô ngủ thế nào được? Cô kêu lên một tiếng, ngã lên giường, nhìn trần nhà, suy nghĩ đến mất hồn.
Anh tự nói ra một đạo lý