
mơ hồ nhìn thấy hình dáng của
cơ bụng, không gian trong xe trở nên đè nén, nhiệt độ của phái nam lẫn
vào mùi nước mưa ép về phía cô, bên má cô hơi nóng, làm bộ thưởng thức
cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Âu Quan Lữ chậm chạp không cởi
áo, cổ áo mắc phải một chiếc dây chuyền, hai tay anh vì cởi áo mà giơ
lên cao, không có cách nào lấy chiếc dây ra khỏi áo, áo cũng cởi không
hết, tiến lùi đều không được.
“Ưm… a… ưm…” Anh khẽ nguyền rủa. “Nhạc Nhạc, giúp tôi lấy dây chuyền ra, nó mắc vào cổ áo.”
Trình Dư Nhạc quay đầu nhìn anh, cổ áo anh mắc ở cổ, áo bị kéo cao, hai bên
che kín mặt, bởi vì muốn thoát khỏi khó khăn mà giãy giụa không ngừng,
cô lẳng lặng nói: “Anh đang biểu diễn bạch tuộc bị cuốn vào trong lưới
cá sao?”
Anh chợt bất động, cô có thể cảm nhận được ánh mắt đang
hung hăng trừng cô sau chiếc áo của anh, cô cười trộm. “Đừng cử động.”
Cô nhìn nơi chiếc dây chuyền đang cuốn lấy,cởi ra hai ba lần, anh đột
nhiên hất chiếc áo ra.
A, cô tận mắt nhìn thấy rồi, cơ ngực và cơ bụng vô cùng săn chắc,… Bóng dáng trên cửa sổ xe sai rồi, vật thật
khiến người ta có cảm giác rung động hơn, đường cong của bắp thịt cực kì lực lưỡng, làm da đàn ông màu đồng sáng bóng, hại cô miệng đắng lưỡi
khô. Cô nhìn vết đỏ trên cằm ngay trên xương quai xanh của anh. “Anh bị
dây chuyện cắt rồi, nhớ xử lý một chút.” Nói xong, cô tiếp tục quay đầu
nhìn ra ngoài cửa sổ. Đáng ghét, giọng nói của cô có chút run.
Âu Quan Lữ lấy một chiếc áo sơ mi từ ghế sau mặc vào, là anh nhìn lầm sao? Hình như cô đỏ mặt.
Ánh mắt cô nhìn anh, giống như một người đói bụng nhìn thấy miếng thịt bò
bít tết ngon lành từ trên trời rơi xuống, hại một chỗ sâu trong thân thể anh nóng lên, anh không thừa nhận phản ứng này là hưng phấn, nhất định
là công việc quá mệt mỏi, căng thẳng, đại não nhận định sai lầm.
Anh thong thả cài nút áo, trầm giọng hỏi: “Cô đang xấu hổ sao?”
“Xấu hổ cái đầu anh!” Cô không quay đầu lại.
“Xấu hổ thì thành thật thừa nhận, tôi sẽ không cười cô. Tôi biết rõ thân thể tôi khiến người khác thèm thuồng…”
“Được rồi, tôi thừa nhận tôi giống như cây trinh nữ, xấu hổ đến cả người đều đóng lại, anh hài lòng chưa?”
Anh cười ha ha, không nói gì nữa, khởi động xe, tiếp tục lên đường.
“Phong túc Độ Giả sơn trang” nằm ở chính giữa những ngọn núi, diện tích mênh
mông, giữ lại phần lớn vẻ đẹp tự nhiên, rất nhiều cây cối sum xuê vây
chằng chịt ngoài những căn phòng. Nơi này có suối nước nóng và môi
trường tự nhiên vô cùng nối tiếng, ngoại trừ giá tiền thuê phòng hơi
thấp, những nơi khác đều là những nhà gỗ nhỏ đứng độc lập, có một chiếc
sân nhỏ, giúp cho người ta có một chỗ ở tuyệt đối riêng tư.
Cuối
cùng cũng tới. Trình Dư Nhạc bị say xe thở nhẹ một hơi, cô càng ngày
càng không thoải mái, đổ mồ hôi lạnh,trong miệng cảm thấy ê ẩm,nếu lại
ngồi trong xe lâu hơn nửa giờ, cô có thể sẽ ói.
Nghĩ đến ba ngày
hai đêm sau, dạ dày cô lại co rút nhanh. Cô nhìn lén Âu Quan Lữ, dọc
theo đường đi anh càng ngày càng trầm mặc, sắc mặt rất bình tĩnh, sắp
được nhìn thấy người cha nhiều năm xa cách, anh dường như rất thờ ơ.
Cho dù nội tâm có cảm giác gì, Âu Quan Lữ cũng không thể hiện ra ngoài. Có
lẽ anh nên làm ra thái độ của người làm con, nhưng anh không giả bộ
được, anh không có bất kì tình cảm nào với cha, tin tưởng trong lòng cha cũng hiểu rõ, nhưng nếu như cha hi vọng anh vì nể tình số tiền đó, biểu hiện ra một chút thân thiện thì sao? Anh sẽ ngay lập tức quay đầu xuống núi, nhưng anh phải lấy được số tiền đó cho mẹ… Anh rất phiền não. Trời ạ, hi vọng ba ngày này nhanh chóng kết thúc.
Xuống xe, cuối cùng Âu Quan Lữ cũng chú ý tới Trình Dư Nhạc có cái gì không đúng. “Sắc mặt của cô không tốt lắm.”
“Có chút không thoải mái mà thôi, đi vào nhanh lên.”
Hai người nhấc hành lý lên, đi vào đại sảnh, quản lý sơn trang lập tức tiến lên đón tiếp.
“Âu tiên sinh? Ngài khỏe chứ, Tằng tiên sinh đã thông báo ngài sẽ đến, mời
đi bên này, phòng ở đã được chuẩn bị tốt,trước tiên chúng tôi sẽ đưa
hành lý của ngài đến phòng ngài.” Quản lý giao hành lý của hai người cho nhân viên phục vụ. “Hiện giờ đang có một vị khách quan trọng tới thăm
Tằng tiên sinh, ông ấy giao cho tôi đưa ngài đến nhà gỗ trước, ông ấy sẽ gặp ngài vào bữa tối. Anh trai và chị dâu ngài đã tới trước.”
Quản lý dẫn hai người đến nhà gỗ nhỏ hai người sẽ ở trong ba ngày hai đêm,
là một căn nhà ba tầng. Bọn họ vừa mới bước lên con đường đá nhỏ, chỉ
thấy một người đàn ông đang đứng sừng sững cuối đường.
Người đàn
ông đeo một cặp mắt kính viền bạc, vẻ ngoài lịch sự, mặc áo sơ mi trắng
đơn giản và quần âu, cổ áo tùy ý mở rộng, hơi lộ ra đường cong bền chắc
bên trong. Anh ta hút thuốc, nhìn về phương xa, vẻ mặt như đang có điều
suy nghĩ.
Hình như nghe thấy tiếng bước chân, anh ta quay đầu,
ánh mắt rơi lên người Âu Quan Lữ. Anh ta lộ ra một nụ cười, sải bước về phía hai người.
“Cậu chính là em trai tôi, Âu Quan Lữ phải không?”
Hàn huyên một chút, trao đổi danh thiếp, Âu Quan Lữ mới biết, người anh
trai anh chưa từng gặp, Lê Thượng Thần, là nhà sản xuất nổi tiếng