Thời Hạn Chia Tay

Thời Hạn Chia Tay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322395

Bình chọn: 9.5.00/10/239 lượt.

, cô ngồi một mình một bàn, mới gọi

món xong, chỉ thấy Âu Quan Lữ và hai đồng nghiệp nam đi tới.

Âu

Quan Lữ nhìn thấy cô, anh quay đầu nói gì đó với hai người đồng nghiệp,

vẻ mặt hai người giống như gặp ma, một người hỏi ngược lại anh mấy câu,

anh chắc chắn gật đầu mấy cái, sau đó đi về phía cô.

Anh tới đây

làm gì? Trình Dư Nhạc kinh ngạc, trong nhà hàng còn có những đồng nghiệp khác, mọi người đều thấy anh đi về phía cô, ngồi xuống ghế ở đối diện

cô.

“Không ngại khi tôi ngồi đây chứ?” Giọng nói của Âu Quan Lữ rất khách khí, nhưng hiển nhiên không phải trưng cầu ý kiến của cô.

“Bên cạnh có rất nhiều chỗ trống.” Cô ám chỉ anh thay đổi vị trí, vì sao nhất định phải ngồi cùng bàn với cô?

Anh lắc đầu. “Chúng ta cần thảo luận ‘hiệp nghị’ ngày hôm qua, hơn nữa

không phải tôi cũng đã nhắc nhở cô từ sớm, chúng ta cần phải bồi dưỡng

cảm giác… phối hợp ăn ý sao?”

Đúng rồi, cô quên. “Nhưng tất cả

mọi người đang nhìn chúng ta.” Nét mặt của các đồng nghiệp giống như

đang nhìn thấy cọp, chờ xem một cuộc khẩu chiến.

“Nhìn thì nhìn,

dù thế nào đi nữa họ cũng không nghe được chúng ta nói gì.” Anh vừa nói

vừa đưa cho cô hai tờ giấy. “Cái này là hợp đồng tôi vừa nghĩ ra, cô xem một chút.”

Nội dung hợp đồng rất đơn giản, viết rõ thời gian,

địa điểm, hai người thỏa thuận đóng vai tình nhân, đợi chút, Trình Dư

Nhạc hí mắt. “Ba ngày hai đêm? Biệt thự trên núi? Tôi tưởng chỉ ăn cơm

là được rồi.”

“Tôi vốn cho rằng cũng chỉ một bữa cơm thôi, nhưng

ông già nhà tôi lại thay đổi ý định, đúng lúc có máy ngày nghỉ lễ, ông

ta hi vọng chúng ta lên biệt thự trên núi ở ba ngày hai đêm. Biệt thự đó là nơi kinh doanh của ông ta, toàn bộ đều miễn phí, chúng ta chỉ cần

mang người đi là tốt rồi.” Anh cho là cô không vui, vậy mà cô chỉ do dự

mấy giây, liền gật đầu.

“Dù sao ba ngày này tôi cũng không có việc gì khác, cùng đi di.”

“Cô đồng ý?”

“Sao lại không đi? Dù sao cũng là miễn phí, tôi làm như đang đi nghỉ phép,

hơn nữa, ba ngày kiếm được năm triệu, vẫn đủ lời.” Nhìn con số năm triệu rõ ràng trên hợp đồng, quyết tâm của cô càng kiên định hơn, tuyệt đối

muốn kiếm được số tiền đó.

Anh gật đầu. “Thông tin cá nhân của cô đâu? Viết xong chưa?”

“Viết một chút, tôi không biết viết cái gì. Thật sự có cần viết những thứ đó không?”

“Dĩ nhiên, nếu ông già nhà tôi muốn nói chuyện với ‘bạn gái’ của tôi một

chút, cô không thể không biết cái gì chứ? Đến lúc đó còn có anh trai

tôi, anh ấy cũng sẽ dẫn nửa kia của mình đến, dù sao, cô cũng không thể

không chuẩn bị.”

“Anh trai anh? Anh còn có một anh trai?” Không

phải chỉ gặp cha anh ta? Cô có chút sợ, cô phải làm sao để diễn một nhân vật xa lạ, đi gặp những người xa lạ?

“Ừ, anh ấy là con của ông ta với một người phụ nữ khác, tôi cũng chưa thấy qua anh ấy.”

“Toàn bộ câu chuyện là như vậy? Còn có ai tôi cần biết không? Không lại sau khi tôi lên núi, anh lại có thêm một đống chị em?”

“Không có, chỉ vậy thôi.”

Được rồi, cha anh ta, anh trai anh ta, một nửa kia của anh trai anh ta, cô

nên ứng phó hết. Cô dứt khoát nói. “Được, cứ quyết định vậy đi, tôi diễn với anh.” Cô lấy bút ra, kí tên vào bản hợp đồng.

“Cô chắc chắn chứ? Đến lúc đó không đổi ý?” Nhìn vẻ mặt cô giống như tráng sĩ chặt tay, anh có chút lo lắng.

“Vô cùng chắc chắn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối không đổi ý.” Nhìn vào con

số năm triệu, quyết tâm của cô giống như hòn đá cứng rắn. “Hơn nữa,

chuyện này hình như làm anh rất đau đầu, có thể nhìn bộ dạng đau đầu của ký sư Âu trong ba ngày, đừng bảo tới biệt thự trên núi, đến một hoang

đảo không một bóng người tôi cũng đi.” Cô không nhịn được muốn đấu miệng với anh.

Anh cười, tấm tắc nói. “Cô như vậy là không được, khả

năng diễn quá kém, cô xem dáng vẻ hả hê này của cô một chút, có cô gái

nào thấy bạn trai mình khổ sở lại có thể vui mừng như vậy?”

“Ai nói đang hẹn hò không được phép như vậy?”

“Không phải là không thể, bình thường cô đối với tôi chỉ có hai vẻ mặt, ngoại

trừ hả hê, đó là chờ tôi làm sai, thất bại, sau đó là hả hê.”

“Này, tôi đâu có xấu như vậy?” Cô kháng nghị, lại nhịn không được buồn cười.

Cô thừa nhận mình chưa bao giờ nhìn anh với vẻ mặt tốt, nhưng cũng không có ác liệt như vậy chứ?

“Được rồi, trừ hả hê, thì là vẻ mặt chán ghét giống như nhìn thấy thằn lằn.” Vẻ mặt chán ghét đó rõ ràng đến

đứng cách xa một km cũng nhìn thấy.

“Nếu như vẻ mặt tôi nhìn anh giống như nhìn thằn lằn… có thể coi rằng anh là một con thằn lằn.”

“Cô đã nghe qua chuyện Tô Đông Pha và Phật ấn chưa? Phất ấn nói, nội tâm là cái gì, nhìn người là cái gì, cô nhìn tôi giống như một con thằn lằn,…

tôi cảm thấy tiếc cho cô.” Anh dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.

Nét mặt tức cười của anh khiến cô bật cười, lần đầu tiên cô cười khi ở bên

cạnh anh. Thì ra, khi không nói chuyện công việc, hình như anh ứng xử

rất tốt, hoặc là anh vì ba ngày hai đêm sắp tới có thể hợp tác vui vẻ,

có thể bỏ ra ý tốt?

Âu Quan Lữ lười biếng cười. Nhìn nụ cười này

của Trình Dư Nhạc, anh mới phát hiện ra cô có một cái răng mèo, cười lên có chút trẻ con. Anh gần như chưa bao giờ thấy cô cườ


XtGem Forum catalog