
ng yêu nước sau quảng cáo về
ngành túi xách Trung Quốc đều cảm thấy vui mừng phấn khởi. Trong lúc
tinh thần dân tộc đang dâng cao, doanh nghiệp hàng đầu của ngành túi
xách đã bảo vệ thành công chủ quyền, không rơi vào tay công ty nước
ngoài. Tin tức này khiến mọi người hết sức phấn chấn.
Chứng kiến thành quả mà bản thân và Ninh Duy Khải đã xác định từ trước, Lệ Trí Thành chỉ mỉm cười.
Sau khi xem tin tức, Lâm Thiển càng có cảm tình với Ninh Duy Khải. Cô chủ động nhắn tin cho anh ta: “Anh làm tốt lắm.”
Một số người ngược lại tức đến phát điên, ví dụ anh em nhà họ Chúc, Charles và Trần Tranh.
Chúc Hàm Dư một mình ở nhà, ngơ ngẩn dõi mắt vào máy thu hình. Nhìn người
đàn ông điềm tĩnh ung dung, bụng dạ thâm sâu trên màn hình, cô đột nhiên không thể kiềm chế, nước mắt chảy giàn giụa.
***
“Khuynh Thành 2.”
Tối ngày mồng bảy tháng một, khi truyền hình xuất hiện dòng chữ này, rất
nhiều fans của nhãn hiệu “Khuynh Thành”, những khán giả chưa mua sản
phẩm nhưng thích thú với quảng cáo của Khuynh Thành và người trong ngành đều dán mắt vào màn hình tivi, chờ xem nhãn hiệu túi xách nữ mới ra đời mang đến sự bất ngờ như thế nào?
“Tùng tùng”, vẫn là tiếng trống đầy ấn tượng, quảng cáo chính thức bắt đầu.
Bây giờ đã là mùa đông giá lạnh, người quân nhân xuất ngũ mặc áo khoác đơn
giản, đạp xe xuyên qua ngõ nhỏ. Trên đường có học sinh chào hỏi anh. Bây giờ anh đã trở thành một giáo viên trẻ tuổi.
Đến cổng nhà cô gái, chàng trai dừng xe đạp. Anh ngẩng mặt, đưa tay lên miệng huýt sáo, động tác dứt khoát đẹp đẽ.
Cánh cửa mở ra, cô gái như một làn gió tươi mát chạy ra ngoài, ngồi lên yên sau xe đạp.
“Hôm nay chúng ta đi đâu?” Cô gái hỏi, đồng thời đeo chiếc túi xách màu tím qua vai.
“Đi đánh CS[3'>.” Chàng trai trả lời.
[3'> Đánh CS: đánh trận giả.
Màn hình chuyển cảnh, hai người tới một doanh trại huấn luyện đối kháng ở
ngoại ô. Cô gái và chàng trai thay bộ đồ rằn ri, tay cầm khẩu súng sơn,
nấp dưới một gò đồi nhỏ. Một điều bất thường là cô gái vẫn đeo cái túi
xách màu tím đó.
Chàng trai cau mày: “Em hãy cất đi, màu sắc rực rỡ thế này sẽ trở thành mục tiêu mất.”
“Không được.” Cô gái ôm túi xách vào lòng: “Đây là túi xách em thích nhất.”
Vừa dứt lời, một viên đạn bay đến, cô gái còn chưa kịp phản ứng, chàng
trai nhanh tay kéo cô ra sau lưng.
Sau đó… anh “trúng đạn” một cách quang vinh.
Cô gái trợn mắt há mồm.
Chàng trai ném khẩu súng sang một bên. Bắt gặp vẻ mặt áy náy của cô, anh liền mỉm cười.
“Không có anh, em phải làm thế nào?” Chàng trai nói nhỏ, giọng điệu mang hàm ý sâu xa. Sau đó, anh ngồi xuống đất.
Cô gái hơi ngẩn người. Đúng lúc này, một viên đạn bay tới, cô cũng bị “trúng đạn”.
Hai người một đứng một ngồi đối diện nhau. Xung quanh đạn bay vèo vèo,
nhiều người chạy đi chạy lại, chỉ có bọn họ yên lặng nhìn nhau.
Sau đó cả hai cùng bật cười.
Cô gái ngồi xuống cạnh chàng trai, nói rất thản nhiên: “Vậy thì chúng ta cứ ở bên nhau là được.”
Lần này đến lượt chàng trai ngây ra, bởi vì cô nói rất tự nhiên, nhưng cũng tựa như số phận đã định sẵn. Anh giơ tay đỡ gáy rồi hôn cô. Hình ảnh
trở nên mờ mờ lãng mạn.
Tiếp theo, cô gái tựa vào lòng chàng
trai, rút một cái ví tiền đàn ông từ túi xách màu tím đưa cho anh: “Đây
là quà em tặng anh…”
Chàng trai cúi xuống nhìn cô gái. Thảo nào cô giữ gìn cái túi như vậy, thì ra trong đó có món quà tặng anh.
Chàng trai nhận ví tiền, liếc qua túi xách “Khuynh Thành” của cô, đồng thời
lên tiếng: “Túi xách này quá sặc sỡ và không thực dụng. Lần sau anh sẽ
tặng em chiếc túi xách quân dụng.”
“Ai cần túi xách quân dụng chứ?”
Màn hình chuyển cảnh, chàng trai đạp xe đưa cô gái về nhà. Cô gái ôm eo,
tựa đầu vào lưng đối phương. Gương mặt tuấn tú của chàng trai hiện lên
nụ cười nhàn nhạt.
“Tháng sau em phải về Thượng Hải. Em đã tìm được công việc mới.” Cô gái đột nhiên mở miệng.
Xe đạp liền dừng lại, chàng trai chống chân xuống đất, ngoảnh đầu nhìn cô.
“Anh có muốn đi Thượng Hải cùng em không?” Cô hỏi.
Chàng trai im lặng.
Hình ảnh dừng lại ở giây phút đó, sau đó từ từ biến mất. Một hàng chữ hiện ra: Xin hãy đón xem phần cuối của “Khuynh Thành”.
Không thể không thừa nhận, khi nghe nhân vật nam chính trong quảng cáo nói
túi xách “Khuynh Thành” quá sặc sỡ và không thực dụng, Lâm Thiển cũng
không nhịn được cười. Khi nghe nữ chính nói sẽ đi Thượng Hải, cô cũng
cảm thấy rối bời.
Nhãn hiệu sản phẩm có thể đi vào lòng người chính là nhãn hiệu tốt, Lâm Thiển rất tin tưởng chân lý này.
Quả nhiên, năm tiếng sau khi quảng cáo phát sóng, phó giám đốc công ty đẩy
cửa đi vào, cười nói: “Giám đốc Lâm, lượng tiêu thụ trực tuyến đã bắt
đầu tăng cao.” Ngữ khí phấn chấn của anh ta khiến Lâm Thiển cũng vui
lây.
“Chỉ có điều…” Anh đột nhiên chuyển đề tài: “Mọi người quan tâm đến câu chuyện trong quảng cáo còn hơn bản thân sản phẩm.”
“Đợi đến khi phần cuối phát sóng, bọn họ sẽ lại dồn sự chú ý vào sản phẩm.”
Lâm Thiển cất giọng chắc nịch: “Nội hàm ẩn chứa trong nhãn hiệu và bản
thân sản phẩm là hai yếu tố không tách rời. Bây giờ khán giả yêu thích
quảng cáo