pacman, rainbows, and roller s
Thời Gian Nhiệt Luyến

Thời Gian Nhiệt Luyến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322060

Bình chọn: 10.00/10/206 lượt.

, còn cao cấp hơn ký túc xá của tôi ở, bên ngoài còn có mấy cô y tá dịu dàng khả ái thỉnh thoảng vào đây chăm sóc, bất luận là thân thể hoặc là ánh mắt đều có thể được hưởng thụ, vậy anh vội vã đi ra ngoài làm chi chứ?”

Thường Trọng Vĩ nhịn xuống kích động trợn tròn hai mắt. Cô rõ ràng là một người phụ nữ, nhưng những lời nói ra, thật là khiến người không dám khen tặng.

“Còn có, quan trọng nhất chính là, bản tiểu thư tôi——” cô chỉ chỉ cái mũi của mình, “Cũng đã xin nghĩ để ở đây chăm sóc anh, anh không cảm kích còn chưa tính, lại luôn 『Ăn no làm ầm ĩ』, đừng nói chỉ có anh biết nổi giận, bây giờ cơn tức của tôi cũng không nhỏ, cho nên đừng có làm phiền toái được không?” Cô vỗ nhẹ mặt của anh, như thể anh là một đứa trẻ không hiểu chuyện làm ầm ĩ đòi kẹo.

“Cảnh sát Quý.” Anh tức giận nhìn cô, “Cô đã quên hiệp ước chúng ta đã ký rồi sao?”

Nghe được lời anh nói, cô khẽ nhếch mi.

“Muốn tôi gọi luật sư mang một bản copy tới đây không? Cô đã quên cam kết giữa chúng ta?” Anh không nể tình hỏi vặn lại, “Tôi cho cô một cuộc sống ổn định cô muốn có, nhưng cô không thể can thiệp vào tự do của tôi. Để tôi nhắc cô, cô đã quản quá nhiều. Hành động của cô lúc này thật là làm tôi hoài nghi, cô quan tâm tôi như vậy, là vì cái gì? Lại trông chờ được cái gì?”

Quả thực quan hệ của bọn họ chỉ là đối tác trên hợp đồng, nhưng vì sao lời nói của anh khiến cô có cảm giác nhụt chí? Không nên như thế này, Quý Y Phàm từ từ đứng thẳng thân mình, nhìn vào đôi mắt tỏa sáng của anh, khí thế trên mặt nhất thời tản đi hơn phân nửa.

Ký hiệp ước với anh có thể nói là một chuyện điên rồ nhất đời này cô đã làm, cô gần như không nhớ nổi lúc trước lấy ở đâu ra dũng khí đồng ý chuyện như vậy.

“Tôi nhớ rất rõ, anh không cần nhấn mạnh với tôi.” Cô cố gắng kiềm chế không để cho lời nói phiền lòng của anh ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Nhìn vết thương trên mặt anh, cô giả vờ một bộ dáng lơ đểnh trả lời, “Tôi là một trong những người đương sự, cho nên rất rõ chúng ta ký hiệp ước gì. Tôi quan tâm anh cũng không có dụng ý gì đặc biệt, hoàn toàn là vì tôi là một người hiền lành lại tốt bụng, ngay cả con chó con mèo bị thương trên đường, tôi cũng sẽ chăm sóc, huống chi anh là người.”

“Ý là, bất kể tôi nói cái gì, cô cũng không để cho tôi xuất viện?”

“Đúng vậy! Tôi đã hứa với thím phải chăm sóc anh, đây là cam kết của tôi, tôi luôn nói được thì làm được.”

“Cam kết?! Cô dám dõng dạc nói cam kết với tôi? Chẳng lẽ hợp đồng của chúng ta không phải là một cam kết sao?”

“Đúng là nó! Nhưng phía trên viết rất rõ, là sau khi kết hôn thì mặc kệ anh, không có nghĩa là trước khi kết hôn thì mặc kệ anh.”

Thường Trọng Vĩ nghe xong thật sự là vừa tức vừa bất lực. Đây là ngụy biện gì?!

“Hiện tại tôi là tuân thủ theo lời cam kết với thím.” Quý Y Phàm biết bây giờ mình là già mồm át lẽ phải, nhưng vì tốt cho anh, cho dù lý do lộn xôn lung tung hơn nữa cô cũng lôi ra. “Bằng không thì tôi gọi điện thoại cho thím, nếu như thím nói anh có thể xuất viện, tôi tuyệt đối không có câu thứ hai.”

“Cô——”

“Thế nào?” Cô hất cằm khiêu khích anh, “Không muốn bị tôi trói buộc thì ngoan ngoãn nghe lời sớm khôi phục một chút, đến lúc đó cho dù anh xin tôi, tôi cũng không thèm quản anh.”

Vẻ mặt của Thường Trọng Vĩ bởi vì đè nén tức giận mà trở nên lạnh cứng. “Công việc của tôi không phải là đang nói đùa.”

Từ khi mới quen tới bây giờ, anh luôn luôn lịch sự nho nhã, nhưng dường như chỉ cần nói tới công việc, anh sẽ trở nên nghiêm túc và lạnh lùng hơn.

Cô không khỏi trầm mặc một lúc. Thật sự giống như thím nói, mạng sống của anh xoay quanh ở công việc… Thật là trớ trêu, cha mẹ của cô vì cuộc sống mà làm việc vất vả, cuối cùng ở tuổi trung niên thì đã qua đời, mà cô lại còn chọn một người đàn ông cũng là một người làm việc điên cuồng làm chồng.

“Đưa số điện thoại cho tôi.”

“Cái gì?!” Nhìn cô đột nhiên duỗi tay về phía của anh, anh có chút không hiểu.

“Dãy số.” Cô long lanh nhìn anh, “Chúng ta đều nhượng một bước! Tôi không đồng ý cho anh xuất viện, nhưng tồi đồng ý gọi vị William gì đó đến bệnh viện để gặp anh.”

“Chúng tôi là nói về thiết kế kiến trúc của nước Mỹ.”

“Tôi biết, nhưng anh không thể xuất viện mà lại khăng khăng muốn làm việc, cho nên chúng ta đành phải áp dụng giải pháp thỏa hiệp.”

“William tiên sinh vẫn còn ở trên máy bay.”

“Tốt lắm, phái lái xe đi đón ông ta, bằng không tôi đi đón ông ta cũng được.” Cô ngừng một chút, thản nhiên nói: “Chỉ có điều nói trước, tiếng Anh của tôi không tốt lắm, tôi chỉ biết How are you? Fine thank you! Bye-bye. Nếu như đắc tội người ta, anh cũng đừng lải nhải.”

Anh nên vì tình hình trước mắt mà kiềm chế tức giận, nhìn vào hai tròng mắt tỏa sáng của cô, anh lại không thể nổi giận với cô, anh nhạy cảm phát hiện khi nhìn đến cô, giữa bọn họ dường như có sự thay đổi hóa học không bình thường…

Anh hít một hơi thật sâu, xua đi những cảm giác này, “Coi như tôi phục cô rồi. Tôi sẽ bảo trợ lý Lưu đi đón ông ta tới đây, nhưng gặp mặt người ta ở bệnh viện, thật sự không quá chính thức.” Cái miệng của anh không khỏi nhếch lên.

“Anh tự ch