
g lại, rồi có chút
bực bội, chắc chắn là lại quên không sạc pin rồi, cả ngày dùng điện thoại, đến
hết pin cũng không biết. Trời cũng bắt đầu tối rồi, anh chỉ còn biết im lặng
ngồi trong phòng đợi cô, đã một tiếng trôi qua, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất
an.
Cái con người này sao lại có thể đi chơi đến không
biết đường về thế này? Thời gian đi ăn tiệc anh nói với cô sắp đến rồi, cô
không thể quên được chứ? Anh đi đi lại lại trong phòng, lòng như lửa đốt, cuối
cùng không chịu nổi liền đi xuống đại sảnh chờ, điện thoại mở ra mở vào không
biết bao nhiêu lần, hết nhìn đồng hồ lại nhìn xem có tín hiệu không, nếu quả
thực có việc gì xảy ra, sao cô đến một cú điện thoại cũng không gọi cho anh
chứ? Đúng lúc anh mất hết kiên nhẫn, điện thoại bất ngờ reo lên.
Tiểu Viên nhặt tấm bản đồ lên xem xét, bây giờ trên
ngươi không còn gì cả, điện thoại cũng không có, cô có gọi Thang Hi Hàn đến cứu
mình, anh cũng đâu thể nghe thấy! Cô dùng đôi mắt đỏ ngầu bắt đầu xem xét đường
phố, vài giọt nước mắt lã chã rơi trên tấm bản đồ, lúc nãy cô mới biết rằng,
đến bản thân mình đang ở đâu cô cũng không dám chắc nữa.
Sắc trời ngày càng tối, trong lòng Tiểu Viên càng lúc
càng nặng nề, chân cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, dường như chẳng phải là của
cô nữa rồi. Tâm trạng ấy, thể trạng ấy, cả hai đều rất tuyệt vọng. Trong lúc
đang không biết làm sao, không ngờ ông trời đã rủ lòng thương, cô nhìn thấy một
tiệm tạp hóa bên đường và chiếc điện thoại trong cửa hàng tạp hóa, trong lòng
bất chợt như nhảy múa. Khi bước gần đến cửa hiệu tạp hóa, bên trong có đôi vợ
chồng già, cụ ông đang chú tâm nghe radio, còn cụ bà nhặt rau.
Cô hắng giọng rồi nói: “Cụ ơi, cho cháu gọi một cú
điện thoại được không?”
Cụ bà ngẩng lên nhìn cô, tươi cười nói: “Ừ, cháu gọi
đi.”
Cô nói vẻ ngượng ngùng: “Là thế này ạ, túi xách của
cháu bị ngươi ta giật mất, điện thoại cũng bị mất nên mới phải gọi thế này, vì
thế… vì thế cháu cũng không có tiền ạ. Nhưng sau khi cháu gọi xong, bạn cháu sẽ
đến đón cháu, đợi anh ấy đến rồi, cháu sẽ gửi bà sau được không ạ?”
Bà cụ cười hiền hậu, nói: “Ra ngoài gặp chuyện không
may, chỉ có một cú điện thoại thôi, cháu cứ gọi đi, không sao đâu.”
Nước mắt Tiểu Viên lại ùa ra, giọng run run, nói: “Là…
là điện thoại đường dài ạ!”
Cụ ông ngẩng lên nhìn cô rồi nói: “Cháu cứ gọi đi, rồi
để lại tấm bản đồ kia là được rồi.”
“Được, được ạ!” Tiểu Viên nhanh chóng đưa tấm bản đồ
ra, ông cụ đón lấy rồi đặt sang một bên, bà lão nhìn ông lão vẻ không hài lòng,
ông lại tỏ ra như không nhìn thấy gì.
Tiểu Viên bấm dãy số điện thoại quen thuộc, tâm trạng
lúc ấy cứ phải gọi là rộn ràng.
Thang Hi Hàn nhìn thấy dãy số điện thoại cố định nội
hạt hiện lên, khựng lại một giây, rồi ngay lập tức tỉnh táo, vội vàng bấm nút
nghe, chợt nghe thất giọng nói quen thuộc như đang có kìm nén nước mắt vang
lên: “Alô”, rồi lại nghẹn ngào.
Anh cuống cuồng: “Viên Viên phải không? Em đang ở đâu?
Sao muộn thế này rồi vẫn chưa về? Xảy ra chuyện gì rồi? Sao lại dùng số máy này
gọi điện cho anh? Điện thoại em hết pin rồi à? Em có chuyện gì thế? Sao lại
không nói gì?”
Anh vội vã tuôn một tràng câu hỏi, cô nào biết nên trả
lời câu hỏi nào trước, chỉ cảm thấy nghe được giọng nói của anh, cảm giác ấm ức
và tủi thân lại trào ra. Nắm chặt chiếc điện thoại, cô không thể kiềm chế được
nữa, òa lên khóc, anh nghe thấy chợt giật mình, hỏi lại với vẻ có chút bực bội:
“Em đang ở đâu? Làm sao thế?”
Cô vừa khóc nức nở, vừa ngó nghiêng nhìn khắp bốn
phía, chỗ này là chỗ nào cô cũng chẳng biết nữa, trả lời một cách khổ sở: “Em
cũng không biết nữa, Thang Hi Hàn, em cũng chẳng biết đây là chỗ nào nữa, em bị
lạc rồi…”
Ông cụ đang nhấp một ngụm rượu bỗng phì ra.
Nghe cô nói trong tiếng nức nở, anh chỉ còn biết nhẹ
nhàng an ủi: “Không sao đâu, bây giờ em vẫy một chiếc taxi, nói cho họ biết tên
và địa chỉ của khách sạn, anh đọc cho em, em ghi vào nhé… Được rồi, sau đấy anh
sẽ đứng ở cửa khách sạn đón em, anh sẽ trả tiền taxi, yên tâm đi, được chưa? Cứ
thế nhé, đã hiểu chưa nào?”
Anh lặp đi lặp lại rồi gác máy, chợt cảm thấy hối hận,
nhỡ đâu cô bắt phải một chiếc taxi vô lương tâm thì làm sao? Nhấc điện thoại
gọi lại số khi nãy, ông cụ ở đầu dây bên kia nghe máy, sau khi nghe ông nói vài
câu, anh mới yên tâm. Ông cụ nói: “Yên tâm đi, bác đã gọi xe cho con bé rồi,
biển số xe cũng đã ghi rồi.”
Anh bước ra cửa khách sạn, đi đi lại lại sốt ruột chờ
đợi cô vợ bé nhỏ vừa bị lạc trở về.
Lúc bước lên xe taxi, Tiểu Viên ngẫm nghĩ, một lúc nữa
gặp Thang Hi Hàn sẽ phải giải thích thế nào đây? Tại sao cô không nghĩ ra taxi
có thể chờ đến khi xuống xe trả tiền cũng được chứ? À mà không được, nếu cô lên
xe rồi, anh không biết, không ra đón cô, cô cũng chẳng có tiền mà trả. Đúng
rồi, phải nói như thế, tuyệt đối không được nói với anh rằng mình ngốc đến nỗi
không nghĩ ra.
Vào lúc cô đang ngẫm nghĩ những điều này, bất chợt
nhìn thấy một tấm biển nhấp nháy phía xa, ấy, chẳng phải là tiệm bánh bao mà
anh bảo ngon kia sao? Vẫn còn mở cửa, quả là