
thấy Thang Hi Hàn mặt mũi hầm hầm, Diệp Thụ Thần
hỏi: “Tớ chỉ muốn ăn nhờ một bữa cơm thôi, có cần phải dùng bộ mặt đó ra tiếp
đón không?”
Thang Hi Hàn thở dài: “Ăn nhờ cơm? Đến tớ cũng chẳng
có cơm mà ăn đây này.”
Thang Hi Hàn kể lại sự tình cho Diệp Thụ Thần, nghe
xong, Diệp Thụ Thần mồ hôi vã ra như tắm. Nghĩ bụng, nếu một lúc nữa mình nói
sự thật, không biết cái tên này có phát nổ không nữa. Đúng là tự mình gây ra
lỗi lầm, chết là cái chắc!
“Tớ có cảm giác tớ và cô ấy như hai hành tinh khác
nhau vậy. Một con bé bán bánh nói với cô ấy gì đó mà cô ấy cũng tin, thật không
thể hiểu nổi.” Thang Hi Hàn tức giận nói.
“Cái này… là thế này… Người anh em, tớ nói ra, cậu
đừng xử tớ, được không?” Diệp Thụ Thần nở một nụ cười méo xệch.
“Aaa…” Một tiếng thét thê thảm vang lên.
Nghe thấy tiếng hét ở phòng bên cạnh, Tiểu Viên nhíu
mày, cãi nhau không xong, chỉ biết đập đồ đạc, đúng là ấu trĩ!
Ở bên này, sau khi bị cho một trận tơi bời khói lửa,
Diệp Thụ Thần bỗng cảm thấy một sự ngọt ngào kỳ lạ. Ừ, hóa ra cô ấy cũng không
phải không để ý đến mình, chỉ vì cô ấy nghĩ mình là tên lăng nhăng nên mới như
vậy. Hê hê!
Tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Viên chẳng thèm để ý.
Người ở ngoài cửa chẳng muốn đợi lâu, lấy luôn chìa khóa mở cửa bước vào. Tiểu
Viên mắt chữ O mồm chữ A: “Sao anh lại có chìa khóa?”
Thang Hi Hàn đáp: “Sao anh lại không có chìa khóa nhà
mình chứ?”
Ừ, đúng rồi, thôi bỏ đi. Tiểu Viên đối mặt với chủ
nhà, rồi hức hức được vài tiếng, ý không hài lòng.
“Chu Tiểu Viên, đi với anh.” Anh kéo tay cô bước ra
ngoài.
“Đi đâu cơ?”
“Đi mua bánh.”
“Để làm gì?”
“Thanh minh cho anh.”
Hóa ra là vậy!
Trong đầu Tiểu Viên lúc này như có mồ hôi đầm đìa. Chỉ
vì một sự hiểu lầm nhỏ như thế, cô đã chạy nhanh hơn ô tô. Lên nhầm xe, xuống
nhầm bến, rồi tự nhiên lưu lạc đến mãi An Huy mà không biết gì, đúng là ngốc
không thể tưởng tượng nổi. Mọi chuyện đã rõ ràng, Thang Hi Hàn lại kéo cô đi
về. Tiểu Viên nghĩ ngợi, việc này đã được giải thích rồi, nhưng còn cái cô An
Hình kia, hay là, cũng hỏi luôn?
“Ôi trời!” Một âm thanh từ sau lưng truyền tới, Tiểu
Viên quay đầu lại nhìn, rồi bước chân chậm lại một chút: “Thang Hi Hàn, Thang
Hi Hàn, Diệp Thụ Thần bị đánh rồi.”
“Ừ.”
“Não cậu ấy bây giờ toàn bánh kem thôi.”
“Đừng để ý đến chuyện của người khác.” Thang Hi Hàn
kéo tay cô đi tiếp.
“Em muốn nhìn.” Cô vừa bước đi vừa ngoái đầu lại.
“Không được.”
“Sao lại không được, anh vội gì chứ?”
“Vội về xử lý em.”
“Hôm nay anh muốn ăn gì em cũng sẽ nấu cho anh ăn.”
Tiểu Viên đuối lý, đành ngoan ngoãn làm lành với anh.
“Em cứ dựa vào biểu hiện của vài ngày vừa rồi mà biết
điều làm cho tốt nhé!” Nói xong Thang Hi Hàn đi làm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Ai cũng phải đi làm, việc xử lý cô bèn gác lại đến
tối. Tiểu Viên cũng thành khẩn thể hiện rằng mình cũng phải đi làm rồi, anh
đồng ý, sau đó cũng tới công ty.
Để lại cho Tiểu Viên một bóng hình cao lớn vạm vỡ và
một câu nói đầy ẩn ý, sau đó anh hùng dũng bước đi.
Tiểu Viên nghĩ bụng, lần này đúng là bị nắm thóp rồi.
Tiểu Viên chăm chú nấu một bữa cơm, món nào cũng cẩn
thận hết mức, phát huy hết khả năng của mình. Thang Hi Hàn ăn rất ngon lành,
chẳng có thời gian mà xử lý cô, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn. Ừ, hàm ý
trong đó rất rõ ràng: “Anh chưa quên đâu.”
Tiểu Viên chẳng có bụng dạ nào để ăn, nhìn màn hình ti
vi, cố gắng tìm một chủ đề khác để nói, rồi tiện tay chuyển sang kênh Thời sự,
nói với Thang Hi Hàn: “Anh nhìn kìa, cái ông kia cũng họ Thang giống anh đấy.
Em cứ nghĩ cái họ kỳ lạ này chắc ít người có lắm. Nhưng mà, bác ấy nhìn trẻ
trung và phong độ quá. Người ta thường bảo, mấy vị lãnh đạo năm nào cũng ăn
nhau thai cừu, em thấy vẫn chưa hết, có khi còn đi căng da mặt ấy chứ!”
Thang Hi Hàn lườm cô một cái: “Ông ấy không ăn nhau
thai cừu, mà cũng chẳng căng da mặt,”
“Ủa, sao anh biết vậy?”
“Vì ông ấy là bố anh.”
“Hả? Cái gì? Đó là bố anh?” Mắt Tiểu Viên mở như không
thể to hơn được nữa.
Trong lòng Thang Hi Hàn không khỏi mừng rỡ, cho dù từ
trước đến nay anh không hề muốn dùng danh tiếng của bố mình để lấy lòng các cô
gái, nhưng cô nàng Chu Tiểu Viên ngốc nghếch có lần nói, người chồng lý tưởng
của cô phải là cán bộ cấp cao, hoặc là luật sư, khiến cho anh hận đến mức
nghiến răng ken két, lại còn có chút không yên tâm, thế thì Diệp Thụ Thần hoàn
toàn phù hợp với yêu cầu của cô rồi, cán bộ cấp cao và luật sư? Tất nhiên anh
đâu biết rằng, mẫu người mà Tiểu Viên nói đến ấy là nhân vật nam yêu thích
trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình của cô.
Nhiều khi anh muốn nhắc khéo cô nên xem tin tức thời
sự nhiều hơn một chút, chuyên mục Tài chính ấy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy
ông ấy, để có thể tiết lộ một chút rằng anh cũng có gia đình. Nhưng cô nàng
ngốc nghếch này không lên mạng thì ngồi đọc tiểu thuyết, một cô nàng suốt ngày
cắm mũi vào mấy thứ đó.
Cứ như vậy, đã thế còn suốt ngày đòi gả cho cán bộ cấp
cao, xin khiếu, ngay bên cạnh có một người, thế mà cô ấy còn chẳng nhìn thấy!
Nhiều khi nói chuyện, anh cố ý đề cập đến