
u thay đổi nhiều thật, mình không nhận ra nổi…..” Sự trẻ con của cô bạn thời đại học ngày nào
dường như đã biến mất khỏi con người trước mắt này, có một vị tác giả
nào đó đã nói: “Năm tháng chính là một con dao chí mạng, không phải là
để cho mình cắt hai mí mắt, mà là dùng để cắt đi tuổi thanh xuân của
mình…….”
“Đông Hiểu Hi, cậu cũng thay đổi rồi, nghe nói cậu ra nước ngoài, trở về khi nào vậy? Thời gian trước đi họp lớp, bọn mình còn nhắc tới cậu,
gần đây thế nào rồi, có tái hôn hay chưa?”
Đông Hiểu Hi xấu hổ lắc lắc đầu. Đối với chuyện ly hôn này, cô vẫn
như trước không thể quên được, có lẽ đây là một phần nhu nhược yếu đuối
trong lòng cô, bất kể cố gắng thế nào vẫn đều đau, không thể cho nó qua
đi.
“Cậu từ sau khi trở về có liên lạc với Lam Thành không? Anh ấy bây
giờ càng ngày càng mê người nha, người ta hiện tại đã là tổng tài của
một tập đoàn, ngay cả mấy bạn cùng phòng khoa kiến trúc ngày xưa, mấy
đại tài tử: hầu tử, phì tử còn có lão nhân đều theo anh ấy….Đúng rồi,
cậu còn nhớ Lâm Sướng không? Cô ấy cũng đã từ Pháp trở về rồi, hiện tại
vừa là bác sĩ, lại công tác ở viện thiết kế thành phố, chủ quản quy
hoạch thành thị. Cô ấy cùng Lam Thành hiện tại một người làm quan, một
người làm tư, phối hợp rất ăn ý….. Ôi trời, ngượng quá, mình nói hơi
nhiều, mình đi trước nha, hôm nào đó chúng ta tụ tập sau nhé………..”
Đông Hiểu Hi cười cười, nhìn bóng dáng Chúc Duyệt càng ngày càng xa.
Có lẽ phụ nữ với nhau, trời sinh đã ba phần là địch, chỉ là không biết
từ bao giờ cô ấy bắt đầu chán ghét mình đến vậy, Đông Hiểu Hi nhất thời
không nghĩ ra, chỉ nhớ cô ấy ngày trước giống như người phát ngôn của
Lâm Sướng vậy, vẫn luôn dùng ưu điểm của Lâm Sướng để cười nhạo cô.
“Tiểu Hi à, đừng để ý đến cô ta, chúng ta cứ vui vẻ chọn đi…. Xem bộ
này thế nào, rất thích hợp với con…..” Vừa mới ở một bên chọn quần áo,
không biết mẹ đã đi tới từ lúc nào, đem một cái váy ướm lên người Đông
Hiểu Hi nhìn ngắm ước lượng: “Đi thử đi, nếu thích mẹ sẽ mua cho….”
“Mẹ, con không cần, cũng không hợp với con, sau này cũng không có trường hợp để mặc đến.”
“Tại sao không thích hợp, thành phần tri thức không phải đều ăn mặc
vậy sao? Nếu con không muốn ra ngoài làm, mẹ sẽ giúp con mở công ty, tự
mẹ sẽ làm bà chủ, con gái của ta không thể kém so với người khác
được………”
“Mẹ, con không muốn mua…..” Đông Hiểu Hi còn đang muốn từ chối, một
nữ nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng đã đi tới, nói với Trần Thanh Hoa:
“Quý cô, cô thật tinh mắt nha, đây là mẫu mới nhất năm nay của CHANEL,
vừa mới nhập về, chỉ có hai bộ, khác màu nhau, cô lấy bộ màu vàng nhạt
này đặc biệt rất hợp với vị tiểu thư đây….”
Trần Thanh Hoa vội vàng kiêu ngạo nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là con gái của tôi.”
“Phải không? Trông cô trẻ quá, tôi còn nghĩ hai người là chị em…..”
Mình có thật như vậy sao? Đông Hiểu Hi sờ sờ gương mặt mình, oán thầm một chút. Cuối cùng bị mẹ cô liên tục thúc bách đẩy mạnh vào phòng thay quần áo. Cô thay bộ váy CHANEL màu vàng nhạt kia vào, đứng trước gương, thật sự có chút không thể tin được người phụ nữ đoan trang tú lệ trước
mắt lại chính là mình, xem ra kiểu tóc nào xứng với quần áo đó, khó
trách mọi người hiện tại đều bắt đầu chú ý bao bì, không chỉ có sản
phẩm, con người cũng vậy …
Chỉ là khi cô nhìn đến giá tiền phía sau liền lui bước, mẹ lại sống
chết nhất định không cho thoát, hơn nữa lại nói với cô đã trả tiền rồi,
không mua cũng không được, còn nói nếu muốn thực tâm trả hiếu, hôm nay
nhất định phải nghe lời bà.
Suốt một buổi sáng, Trần Thanh Hoa đem con gái mình sửa soạn từ đầu
đến chân, mà dù sao Đông Hiểu Hi cũng có dáng người tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp, cả người nhìn qua đúng là nhẹ nhàng, tú lệ, bước ra khỏi cửa
bây giờ chính là một cô gái ngây thơ thanh thoát. Mẹ cô cười tươi rói,
cứ theo phong cách này mua thêm hai bộ nữa mới bằng lòng bỏ qua. Sau đó, hai người lại vào khu quần áo trẻ con, Đông Hiểu Hi lập tức không hề
keo kiệt, chọn tới chọn lui, mua cho Trạm Trạm mấy bộ thời trang trẻ em, đều là nhãn hiệu FolliFollie. Cô hiện tại đã không quá để ý người khác
nhìn mình thế nào nữa, nhưng lại rất để ý người khác thấy Trạm Trạm của
cô thế nào, để ý người khác có thích Trạm Trạm hay không.
Dạo phố xong, Trần Thanh Hoa gọi điện cho Đông Vạn Lương, mới biết
hai ông cháu kia đi công viên trò chơi, nhất thời đang chơi vui còn chưa thể quay về, bà liền lôi kéo con gái đến khách sạn bên cạnh, rủ cô đi
ăn đại tiệc Pháp quốc chính tông. Đông Hiểu Hi thấy mẹ đặc biệt vui vẻ,
cũng không muốn làm bà tụt hứng, liền đi theo bà vào một nhà hàng Pháp
tên PROVENCE CAFE.
Nhưng là lúc vừa bước vào cửa hàng ăn, một thân ảnh tuấn dật liền đập vào mắt cô. Cô không nghĩ tới mình cùng Lam Thành lại không hẹn mà gặp
thế này …
Đời người chính là một hồi gặp nhau rồi ly biệt, thế nhưng chỉ lơ đãng một chút, quay người lại đã xa cách năm năm …
Đông Hiểu Hi thật không ngờ năm năm sau gặp lại Lam Thành, trái tim
còn có thể đập có gia tốc như vậy, giống như lúc ban đầu gặp anh, vừa
khẩn trương còn có