Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324165

Bình chọn: 7.5.00/10/416 lượt.

chút hưng phấn không hiểu được. Bên tai dường như còn vang lên thanh âm nhiều năm trước kia, cô không biết có tính là một lời hứa hẹn không: “Tiểu Hi, anh không có lòng tham, đời này anh chỉ yêu

em. Có lẽ ở cùng một chỗ với anh thật có điểm ủy khuất cho em, nhưng cả

đời không dài, chỉ cần em chịu ủy khuất cả đời này là đủ rồi…..” Đúng

vậy, cả đời không dài, vậy vì cái gì mà cô lại cảm giác năm năm dài lâu

đến vậy, nay đứng tại nơi này, chỉ cảm thấy dường như đã trải qua mấy

cuộc đời …

Lúc bắt gặp ánh mắt kia, cô mới phát hiện mình rốt cục không thể tìm

về tự tin trước đây, bàn tay run lên, túi giấy to nhỏ trên tay rơi xuống mặt đất. Tình huống biến hóa nhất thời này làm cho cô chân tay luống

cuống, vội vàng cúi thấp thắt lưng xuống nhặt, không nghĩ tới chân váy

kéo lên lại lộ ra một nửa cảnh xuân………..

“Mau đứng dậy đi……..” Một bàn tay to lớn kéo cô đứng dậy, cô còn chưa kịp chật vật đã bị thanh âm tao nhã như trước kia làm cho mê say. Anh

vẫn có thói quen chỉnh tề sạch sẽ, một âu phục màu xám, áo sơ mi đen mở

một cúc áo cổ, vừa trầm ổn lại thêm vài phần tùy ý. Khuôn mặt anh vẫn

trắng trẻo sạch sẽ như vậy vừa kiên nghị lại mang theo vài phần nhu hòa, cho dù không cười thì cũng không thấy quá mức khô khan. Khoảng cách

giữa anh và cô rất gần, trên người vẫn là hương vị sạch sẽ tươi mát từng quen thuộc, chính là thêm một chút hương vị thành thục, là hương vị bạc hà thản nhiên, cũng là hương vị cô đơn, tịch mịch……..

“Lam tổng, có việc gì sao?” Là một giọng nói phụ nữ rất dễ nghe.

Đông Hiểu Hi nhìn đến cô gái trẻ tuổi vừa đến gần Lam Thành, hình như chính là cô gái cùng ngồi vào xe với Lam Thành khi cô nhìn thấy anh lần đầu tiên khi về nước. Sẽ không sai, phụ nữ nhiều khi có trí nhớ thực

kinh người, có lẽ cô sẽ không trong một thời gian ngắn mà nhớ kỹ một dãy số, hay một vài công thức đã học, nhưng chỉ cần một khuôn mặt, đã cùng

người đàn ông này gặp gỡ cô đều nhớ hết thảy, cả khuôn mặt lẫn dáng

người.

“Không có việc gì, tôi không cẩn thận làm rơi đồ của cô gái này.” Lam Thành cười đứng thẳng lưng, đưa túi đồ trên tay cho Đông Hiểu Hi, biết

anh không phải không nhận ra cô, nhưng cô vẫn muốn coi như không có

chuyện gì, trên mặt không có nhiều biểu tình lắm. Chỉ là không hiểu vô

tình hay cố ý, hai tay lại chạm vào nhau, Đông Hiểu Hi giống như điện

giật liền né tránh. Cô nghĩ Lam Thành vẫn là như trước đây, thích nhận

hết trách nhiệm về mình, kì thật lần này là do chính cô không cẩn thận

mà làm rơi trên mặt đất.

“Là Lam Thành sao, không ngờ lại gặp thế này.” Trần Thanh Hoa có lẽ

cũng không nghĩ tới sẽ gặp Lam Thành, thình lình xảy ra chuyện cũng làm

cho bà bất ngờ.

Lam Thành yếu ớt cười, đem ánh mắt dời khỏi mặt Đông Hiểu Hi, quay

sang Trần Thanh Hoa nói: “Mẹ, đến ăn cơm sao? Có đặt chỗ trước không?”

“Không có, chúng ta vừa mới dạo phố xong, vừa quyết định vào đây.”

“Vậy mẹ để cho con.” Lam Thành nói xong thoáng nhìn qua thư kí bên

cạnh. Cô gái kia lập tức hiểu ý, đi vào trong. Lam Thành liền xoay người lại cùng Trần Thanh Hoa hàn huyên, đề tài vẫn xoay quanh sức khỏe của

hai ông bà, Đông Hiểu Hi liền bị xem như người trong suốt, cô bắt đầu

nghĩ ngợi, Lam Thành kia kêu mẹ là do thói quen hay là do trong lòng hắn có điều gì khác…….. Suy nghĩ một hồi, cô thư kí kia đã trở lại, bên

người chính là quản lí nhà hàng.

Lam Thành chỉ vào cô với mẹ, lại lễ phép nói với Trần Thanh Hoa: “Mẹ, phòng cho người đã chọn rồi, để vị này đưa mẹ tới, con muốn cùng tiểu

Hi nói vài câu.”

Lúc này, quản lý nhà hàng hướng đến Trần Thanh Hoa cúi đầu một chút:

“Quý bà, xin mời theo tôi. Lam tiên sinh chính là khách quý của chúng

tôi, có yêu cầu gì bà cứ việc nói, chúng tôi nhất định sẽ làm theo.”

“ Được, được, hai đứa cứ tán gẫu đi, mẹ đi vào trước, đi suốt đến giờ quả có chút mệt mỏi.”

Trần Thanh Hoa nhìn cũng chưa thèm nhìn con gái một cái, liền tươi

cười cùng vị quản lý kia đi lên trên lầu, cùng lúc, Đông Hiểu Hi phát

hiện vị thư ký kia cũng không biết từ khi nào cũng không thấy nữa. Giờ

phút này, chính giữa đại sảnh chỉ còn Lam Thành đứng cùng cô.

Cô vội vàng đem ánh mắt nhìn về nơi khác, làm như không chú ý …

Ánh mắt Lam Thành lúc này dừng trên khuôn mặt người phụ nữ trước mắt

mà ngắm nhìn. Có lẽ là thế giới này quá rộng lớn, người phụ nữ này tùy

tiện trốn ở một thành phố nào đó, thì dù anh có tổn hao hết thời gian,

tinh lực của cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được cô. Nhưng cái thành

phố này thì có lẽ lại nhỏ bé quá, tùy tiện đi ăn một bữa cơm, liền có

thể cùng cô không hẹn mà gặp.

Anh truy tìm ánh mắt đang trốn tránh của Đông Hiểu Hi, không thể chỉ

trong thời gian ngắn mà đoán được cô mấy năm qua sống có tốt hay không,

chỉ là cô vẫn thích mặc trang phục hàng hiệu, thích từ đầu đến chân mình đều thật tinh xảo, nhưng ánh mắt lại bất đồng với nhiều năm trước,

thiếu đi một phần trẻ con cùng tự tin, lại thêm một chút bàng hoàng,

điểm thêm một chút thành thục……..

Ngay tại khi cả hai người tìm mãi không ra lời nào thích hợp để nói thì có vài người đàn ông mũ áo chỉnh tề đến gần bọn h


Disneyland 1972 Love the old s