
m, thiếu một ngày không phải
thời gian, mà là khoảng cách… Là khoảng cách anh vượt Thái Bình Dương…”
Là sao? Quả thật muốn làm nghiên cứu khoa học phải là người
tư duy logic không bình thường.
Tầm mắt cô còn dán vào tấm kính trên cửa, tên ngu ngốc đặc biệt
kia giơ đồng hồ Rolex của anh ta lên trước mặt cô: “Em nhìn cho rõ nha!”
“Có cái gì đẹp, khó coi chết đi được!” Tiểu Úc đẩy tay anh,
ngồi trở lại trên ghế.
“Anh cho em nhìn thời gian, mười một giờ kém năm mươi lăm
phút, còn chưa qua mười hai giờ… Em đã nói, nếu anh trước mười hai giờ tìm được
em, em sẽ lấy anh.”
“Em nói làm bạn gái anh.” Cô nghiêm khắc phản bác.
“Em còn nhớ!”
Thấy âm mưu được thực hiện anh cười xấu xa, Tiểu Úc mới đột
nhiên ý thức mình bị mắc mưu. Đang ảo não, ánh mắt không tự giác nhìn nhìn miệng
vết thương trên trán chưa được băng bó xử lý, vết máu khô còn dính vài sợi tóc,
cũng không biết có ảnh hưởng não không……
“Cái gì chứ! Anh mơ đi! Đã mười hai giờ, còn không mau biến
mất, coi chừng Porsche của anh biến thành quả bí đỏ thối.”
“Anh nếu biến cũng phải biến thành ếch.”
“Phi!” Tiểu úc liếc trắng mắt,“Anh đừng sỉ nhục ếch được
không?”
“Anh…..”
“Làm người ếch cũng được, tuy rằng bề ngoài hơi khó coi,
nhưng anh cũng không thể sỉ nhục nhân cách của nó nha……” Cô vỗ vỗ vai anh, bắt
chước giọng điệu của thầy giáo dạy tiểu học, nói:“Làm người phải hiền hậu, nói
chuyện phải có đạo đức!”
Tiểu Úc đột nhiên phát hiện tính tình của tên ngu ngốc thật
giống ông Jesus, cô vùi dập anh như vậy anh còn tươi cười nhìn cô như thể đang
khinh bỉ cô ngây thơ.
“Nhìn cái gì, chưa thấy qua người xinh đẹp à!”
“Gặp rồi, nhưng chưa thấy qua người xinh đẹp như vậy.” Đôi mắt
anh khép hờ bắn mị lực ra bốn phía dẫu trong bóng tối cũng không che dấu được.
Dưới ánh mặt trời nụ cười anh ôn hòa như ngọc, trong bóng
đêm lại như nhiễm vài phần tà khí. Con ngươi đen, mũi cao thẳng, khóe môi hơi
cong, khi bóng đêm và ánh sáng kết hợp với nhau, quả thực là một tác phẩm nghệ
thuật hoàn mỹ, càng xem càng dụ hoặc!
Thật là muốn mạng mà! Hồn cô……
Đối mặt với loại người hư hỏng điển hình này làm cho người
ta không biết nên hận hay là nên yêu. Tiểu Úc không thể không thừa nhận, một
giây đó tim cô lạc nửa nhịp, tinh thần có điểm hoảng hốt, tuyệt đối chỉ có một
giây thôi a!
Trên mặt cô là cái gì vậy?
Tay anh từ khi nào lại chạm mặt cô?
Mặt anh ta từ khi nào đến gần như vậy?
“Anh muốn làm gì?!” Tiểu Úc tức giận đẩy tay anh, né qua một
bên tức giận xoa xoa mặt.
“Anh xem thử em có choáng váng không, đã qua một phút mà thấy
em cứ im lặng.”
Quả không hổ là cao thủ tình trường, làm gì cũng không giận
không nóng khiến người ta khó chống cự.
Cô vuốt vuốt trái tim có chút say, tìm chỗ ngồi xuống. Cô uống
một hơi hết ly nước lạnh, tinh thần hoảng hốt cuối cùng mới ổn định, người cũng
bình tĩnh.
“Âu Dương tiên sinh.” Cô quyết định nói rõ ràng: “Chúng ta lần
đầu tiên gặp mặt lại hiểu lầm, em cũng tiếc, em cảm thấy có lỗi vì đã nói xấu
anh! Anh là bề trên rộng lượng, xin đừng chấp người kém hiểu biết như em.”
“Không vấn đề gì, anh đã sớm quên rồi.”
“Vậy anh vì sao cứ quấn lấy em? A, em hiểu rồi…, hiện giờ em
đã biết anh là cao thủ tình trường, em cam tâm chịu thua, anh tha em đi”
“Anh không phải giận hờn gì em, anh thật sự thích em.”
Trời nóng quá a!
Cô lại cầm một ly nước lạnh, một hơi uống hơn phân nửa.
Anh ta lấy ly nước cô vừa uống dở, đặt bên môi, đôi môi vừa
vặn ngậm lên dấu môi son để lại trên ly, ánh mắt nhìn cô dụ hoặc nói không nên
lời…..
Lúc tìm em, anh suy nghĩ em và các cô gái kia có gì khác.
Bây giờ anh đã biết câu trả lời, em sống chân thật, không cần lớp trang điểm thật
dày che dấu chính mình, không cần mặt nạ dối trá với bất kỳ ai, em thẳng thắn
và chân thành. Nét đẹp của em như hoa cúc trắng, hương thơm từ từ nở rộ cần
tinh tế thưởng thức. Lúc mình bên nhau, em chưa bao giờ hỏi bối cảnh gia đình
anh, không hỏi anh làm gì, ngay cả tên tiếng Trung của anh cũng không cần biết.
Không phải bởi vì em ngốc, mà căn bản là em không cần…Trong mắt em, anh chính
là anh. Cho nên, ở trước mặt em, anh cũng hiểu được mình không phải Âu Dương Y
Phàm, mà là Ivan, một người đàn ông rất bình thường!”
“Em đây đổi nghề rồi sao?”
Anh bỗng nhiên nở nụ cười, cười lớn tiếng đến mức ngay cả
hai người đang nói chuyện ăn ý bên trong cửa kính cũng giật mình. Dương Lam
Hàng xoay mặt nhìn về phía bên này, thấy tên ngu ngốc cũng kinh ngạc không kém,
dịu giọng nói mấy câu với Lăng Lăng, sau đó dẫn Lăng Lăng đi tới.
Điểm mấu chốt là – họ cư nhiên nắm tay!
“Y phàm, sao cậu lại tới đây?” Dương Lam Hàng kéo ghế dựa
bên cạnh để Lăng Lăng ngồi, mới ngồi đối diện.
Rõ ràng là nét đẹp nhờ văn hóa cao cấp Tây phương hun đúc.
“Em tới tìm vị hôn thê của em.”
Tiểu Úc thấy Âu Dương Y Phàm chỉ vào cô, vội né tránh:“Làm
gì có? Em còn chưa từng nghe nói qua.”
“Lúc em nói anh là vị hôn phu em, cũng chưa trải qua sự đồng
ý của anh a!”
Cô cắn răng, cúi đầu uống một ngụm lớn nước lạnh.
Không hiểu lúc ấy cô nghĩ gì nữa, lời vô trách nhiệm thế
cũng