
p gặp ba mẹ.
Anh vừa cười vừa hướng cô nói: “Xem ra đây thật sự là ông trời
an bài!”
Ngẩng đầu lên, cô nở nụ cười. Đúng vậy, đây là đúng là ý trời,
cô nhận định anh chính là người cô luôn chờ đợi.
Hiện tại, bất luận là ai cũng không thể ngăn cản bọn họ bên
nhau!
Nhưng cô không để ý cũng không nghĩ đến, Ivan lại xoay người,
nho nhã lễ độ cùng ba mẹ cô chào hỏi: “Bác trai bác gái, xin lỗi đã để mọi người
đợi lâu!”
“Không sao, chúng ta cũng vừa đến.” Quan Thiên Nguyên đứng dậy
đi đến bên Tiểu Úc: “Tiểu Úc, ba giới thiệu một chút cho con biết. Đây là Y
Phàm ba thường hay nhắc đến! Y phàm, đây là con gái bác, Tiểu Úc.”
Giới thiệu xong, Quan Thiên Nguyên thân thiện vỗ vỗ vai
Ivan, hướng phía sau anh nhìn xung quanh một chút hỏi: “Sao chỉ có một mình
con?”
“Vì con sợ bị muộn một lần nữa.” Khi Ivan trả lời cố ý hướng
cô vặn vặn mặt mày, cười có chút mờ ám: “Nên con trực tiếp chạy tới từ công ty.
Con vừa gọi điện thoại cho ba mẹ con, họ sẽ đến ngay.”
“Ivan? Âu Dương Y Phàm!?” Tư duy của Tiểu Úc ngày thường
nhanh nhẹn đột nhiên bãi công, chỉ có thể nhớ lại chính là câu nói kia của Lăng
Lăng: “Anh ta từng có rất nhiều bạn gái phải dùng đến CPU dual- core thống kê,
để đánh giá một ngôi sao nữ có hot hay không, có đẹp hay không, chỉ cần tra xem
có tai tiếng với anh ta hay không là được! Cô gái nào cặp với anh ta, còn không
bằng chết đi cho rồi.”
Ivan đưa tay về phía cô, nụ cười tươi càng thêm đáng giận:
“Lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em! Vị hôn thê đáng yêu của anh.”
Vị hôn thê!!! Cô chán nản.
Anh ta là Âu Dương Y Phàm!
Trong phút chốc, rất nhiều sự việc xâm nhập vào đầu óc bãi
công của cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nghe được tên của cô vẻ mặt hứng
thú dạt dào cùng ý cười giấu không được.
Lần thứ hai gặp mặt, khi cô thỏa sức cười nhạo thậm chí chửi
rủa anh ta, anh ta còn mỉm cười đưa nước cho cô để nhuận giọng.
Mỗi đêm đều gọi điện thoại cho cô, lặng lẽ tiến vào lòng của
cô. Lăng Lăng đã cảnh báo: Anh ta là cao thủ tình trường, cô lại không tin. Thì
ra anh ta luôn luôn lừa cô, đùa giỡn cô! Lửa giận mạnh mẽ thiêu đốt trong mạch
máu, càng thiêu càng mãnh liệt, cô không chút do dự đưa tay cầm lên chén trà vừa
mới uống, hung hăng ném về phía khuôn mặt tươi cười đáng giận kia. Cái chén ở
trong tay cô vỡ vụn.
Cô như nghe thấy ba mẹ kinh hô, “Tiểu Úc!”
Cô như thấy ba mẹ Âu Dương Y Phàm kinh ngạc ở cửa.
Cô như thấy dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống trên trán của
anh ta.
Mọi thứ trở thành ác mộng hư vô mờ mịt. Giờ phút này cô chỉ
có một ý nghĩ, muốn thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.
Cô kéo làn váy lên lao ra khỏi gian phòng, nước mắt trong
nháy mắt sượt qua bên vai Âu Dương Y Phàm chảy xiết xuống.
“Tiểu Úc.” Âu Dương Y Phàm đuổi tới hành lang, nắm chặt cánh
tay cô, dùng hết sức lực dồn thân thể của cô lên vách tường: “Em nghe anh giải
thích. Vui đùa là giả nhưng tình cảm anh đối với em là nghiêm túc.”
Lưng cô trên vách tường cứng ngắc lạnh như băng, rất đau,
nhưng đau nhất không phải nơi đó.
Tiểu Úc thử ba lượt, mới phát ra tiếng khàn khàn: “Chờ anh
tính xem bản thân từng có bao nhiêu bạn gái, thì nói hai chữ ‘Nghiêm túc’ này với
em.”
“Em và họ không giống nhau!”
“Có gì không giống nhau?!”
Âu Dương Y Phàm nhất thời nghẹn lời, kỳ thật anh không biết
đáp án.
Anh thích ở bên cạnh cô, cho dù bị cô châm chọc, bị cô hạ thấp,
anh cũng vui vẻ chịu đựng. Nhưng đây rốt cuộc là một loại cảm giác gì, anh cũng
nói không rõ.
Anh không nói gì lại một lần nữa phá hủy ảo tưởng của Tiểu
Úc, cô chậm rãi rút cánh tay của mình về.
“Âu Dương Y Phàm, anh căn bản không hiểu cái gì là yêu!”
Lâm Nhĩ Tích nói rất đúng, tên đàn ông này căn bản không hiểu
cái gì là yêu!!!
Khi Tiểu Úc thấy phẫn uất trong mắt anh, cô mới hiểu được ý
nghĩa của những lời này với anh mà nói có thương tổn sâu thế nào.
Nhưng cô không muốn thu lại, cũng như sự quý mến đối với anh
đã không có khả năng thu hồi nữa.
Xoay người chạy ra khỏi khách sạn, gió lạnh thổi bay làn váy
dài của cô, cảm giác mát làm cho cô cảm thấy thê lạnh đến xương.
Ánh trời chiều đỏ rực mà u ám.
Tiếng gió ở bên tai cô gào thét như là lời thề son sắt của
anh: Quan Tiểu Úc, anh muốn chứng minh cho em xem, anh nhất định có thể theo đuổi
được em!
Anh đã thành công, đã làm cho cô yêu anh. Nhưng kết cục lại
tàn nhẫn như thế!
Hận anh, giận anh, đương nhiên là có nhưng cảm giác thật sự
c chính là thất vọng, thất vọng hoàn toàn về anh!
Một mối tình từng cho người ta bao nhiêu vui sướng, thì nhất
định sẽ để lại bấy nhiêu đau xót!
**************************************
Tiểu Úc không nhớ rõ chính mình quay về phòng ngủ như thế
nào.
Trong bóng tối, một mình cô nằm trên giường, không khí chung
quanh ép tới mức cô thở không nổi.
Cô không dám nghĩ đến ba mẹ sẽ giải thích với người nhà Âu
Dương như thế nào, lại càng không dám tưởng tượng ngày mai họ có thể đem cô bầm
thây làm trăm mảnh hay không!
Cho dù bầm thây cũng là chuyện ngày mai, hôm nay cô thật sự
quá mệt mỏi, hậu quả gì cũng mặc.
Điện thoại trong phòng ngủ đ