
h tha thiết để lại vết thương thật sâu ở trong
lòng anh, cô không thể đoán, cũng không muốn đoán. Cho nên cô thà cùng anh làm
bạn bè bình thường, nhàm chán thì tâm sự hoặc ra ngoài chơi,chỉ thế thôi.
Lăng Lăng nghe vậy lập tức ngừng cười, vẻ mặt thân thiết ngồi
ở bên giường cô: “Anh ta có người yêu rồi? Vậy vì sao anh ta đối với cậu…”
“Cô gái kia không thương anh ta.”
“À! Mỗi người đều có quá khứ, cậu để ý như vậy làm gì.”
“Nhưng không biết anh ta có thể buông được quá khứ hay
không.”
Cô vẫn mong có một mối tình yêu vang dội. Chỉ cần tình yêu
này là trong sáng và chân thành, cho dù bị toàn thế giới phản đối, cho dù yêu đến
ruột gan đứt từng khúc, cô cũng cam tâm tình nguyện. Nhưng, Ivan cố tình theo
đuổi cô xem cô như trò đùa. Cô vẫn chưa nhìn thấy chút chân tình, chút thành ý
của anh, càng không biết chính mình có nên đem trái tim của mình giao cho một
người bất cần đời như vậy hay không. Dưới tình huống này, bọn họ còn muốn tiếp
tục tán gẫu sao? Nếu có một ngày cô thật sự yêu anh, biết rõ là sai nhưng không
thể tự kềm chế, cô biết dùng gì để giữ anh lại?
Cho nên, ngày hôm sau chưa đến mười một giờ, Tiểu Úc tắt di
động. Đêm hôm đó, cô không cách nào ngủ yên, cứ cảm giác di động đang vang, rồi
mơ hồ thấy Ivan đang gọi điện thoại cho cô. Ngày thứ ba, vừa tan học, Tiểu Úc
hòa với dòng người chen chúc nhau ra khỏi giảng đường, vừa ra khỏi cửa liền thấy
chiếc Porsche chói mắt kia. Cái xe thể thao này cũng không biết là người ngu ngốc
nào thiết kế, cô vừa nhìn liền chướng mắt!
“Quan Tiểu Úc!”
Cô nghĩ mình xen lẫn trong trong đám người có thể lén đi qua,
không ngờ mắt Ivan đeo kính còn có lực xuyên thấu như vậy, nhanh chóng phát hiện
cô, lại kêu rất lớn tiếng.
Vì tránh cho anh kêu một lần nữa, khiến cho càng nhiều người
chú ý, Tiểu Úc bước nhanh đi qua, hung hăng đạp Porsche của anh một cước.
“Anh đóng phim sao?! Giả vờ lạnh lùng là chuyện của anh,
nhưng anh có thể giả vờ như không biết em hay không!”
Ivan vẻ mặt oan ức nhìn cô nói: “Chuyện của Quân Dật khiến đầu
óc anh choáng váng, hôm nay cố ý bớt chút thời gian lại đây gặp em. Em không một
chút vui mừng, cũng nên có chút cảm động a!”
“Cảm động cái đầu anh! Anh làm sao biết em đi học ở trong
này?”
“ Anh không biết, chỉ đứng ở chỗ này đợi … Anh tự nói với
mình, nếu duyên phận làm cho anh gặp được em, anh liền thuận theo ý trời!”
Trời ạ, cô cả tám trăm năm không lên lớp một lần, hôm nay vì
sao muốn đi học. Mọi sự không thành đúng là ý trời mà. Tiểu Úc cẩn thận nhìn
gương mặt tươi cười vô hại của anh, lắc lắc cái đầu hỗn loạn. “Chán ngắt!”
Vừa mới định rời đi, Ivan kéo lấy cánh tay của cô: “Ngày hôm
qua sao không mở máy?”
“Em đã nói rõ ràng với anh, anh không phải mẫu người em
thích, em cũng không phải người trong lòng anh yêu nhất, cho nên mời không cần
lãng phí thời gian quý giá của nhau, cám ơn!”. “Em muốn ăn gì, anh mời!”
Là ai nói: Nước quá trong ắt không có cá, người hèn hạ là vô
địch! Đúng là rất rất rất có đạo lý !
“Ivan, nói thật với anh, Âu Dương Y Phàm lần trước em đề cập
với anh, là vị hôn phu của em.”
“À!” Anh không có phản ứng gì, cái đầu heo này không phải chậm
chạp bình thường.
“Hai nhà chúng em là quen biết nhiều năm, đã hứa gả cho
nhau, anh hiểu không?”
“Ừh!”
“Sau khi em tốt nghiệp sẽ kết hôn với anh ta.”
Ngọc Hoàng đại đế, Như Lai phật tổ, cầu xin tha thứ cho cô
nói dối gạt người! “Phải không?” Anh tháo mắt kính xuống, vạn phần kinh ngạc trừng
mắt thật to: “Có chuyện này sao? Anh đây thật đúng là phải đi về nghiên cứu.”
Cuối cùng anh ta cũng không phải là rất ngu!
“Đi đi, về nghiên cứu cho kỹ.”
Đuổi Ivan rồi, khi Tiểu Úc về phòng ngủ, Lăng Lăng đang ở
trên mạng xem cà vạt.
“Tiểu Úc, cậu về rất đúng lúc! Cà vạt nào đẹp?”
“Sao lại đột nhiên muốn mua cà vạt?”
“Cũng sắp đến ngày nhà giáo, mẹ bảo tớ mua chút gì đó cho
ông thầy biến thái của tớ, thực không chịu nổi mẹ, còn nói tớ không hiểu biết
gì hết.”
“Trung Quốc vốn là đất nước của lễ nghi mà! Cà vạt Giorgio
Armani không tệ.”
“Một cái cà vạt đến một ngàn!” Lăng Lăng vừa mở trang mạng
ra, liều mạng lắc đầu: “Tặng anh ta thì tớ lên mạng tìm đồ nhái là được.”
“Cậu không lầm chứ!”
“Không sao, dù sao mang ở trên người anh ta, người khác đều
nghĩ đồ nhái hơn hai trăm. Hey! Có rồi, chọn cái hai mươi này đi.”
“Vấn đề là sếp của cậu có thể nhìn ra.”
“Vậy tặng cái này, đồ nhái này mắc hơn một chút.”
Tiểu Úc té xỉu, nếu cô mà là Dương Lam Hàng, chắc chắn bị
nha đầu Lăng Lăng này làm tức chết.
************************************************** ********
Lại một đêm yên tĩnh. Tiếng chuông gió bên cửa sổ vẫn thanh
thuý, hương cà phê vẫn nồng đậm.
Nhưng Tiểu Úc đã nằm trên giường ôm tiểu thuyết ngôn tình một
canh giờ mà vẫn chưa lật qua trang khác.
Lăng Lăng xem giờ trên máy tính, liếc nhìn ly cà phê đã sớm
nguội lạnh vẫn chưa được uống ngụm nào. “Cảm thấy mất mát sao?”
Tiểu Úc chậm rãi hoàn hồn. Đây là lần xem giờ thứ N trong
hôm nay, mười hai giờ hơn mà Ivan chưa gọi điện thoại. Từ sau lần cô nói rõ với,
“Hung linh đêm khuya