
là ai gọi tới, bởi vì đó là tiếng chuông anh cài riêng
cho Lâm Nhĩ Tích.
Anh ngồi ở sô pha không nhúc nhích, nhìn di động trên bàn bởi
vì đang rung mà không ngừng xoay tròn, ánh huỳnh quang màu lam chớp động chung
quanh, ánh mắt anh lóe lên đau đớn. Điện thoại vang hơn mười tiếng, gián đoạn một
phút, lại tiếp tục vang.
Anh hít một hơi thật sâu, cầm lấy điện thoại ở trên bàn, bắt
điện thoại nhưng không chủ động nói chuyện, bởi anh thật sự không biết nên nói
cái gì.
“Y Phàm?!” Lâm Nhĩ Tích hỏi với giọng không chắc chắn.
“Uh!” Anh thản nhiên ý bảo anh đang nghe.
“Anh… Hiện tại không tiện sao? Em có việc tìm anh.”
Ivan nhìn Quan tiểu úc đang ngủ say trong lòng mình, áp chế
khát vọng đang phát sinh ở trong lòng “Thật xin lỗi, hiện giờ không tiện lắm.”
“Chỉ cần một phút thôi…” Lâm Nhĩ Tích chần chờ một lát, nói:
“Em đang ở ngoài cửa.”
“Ngoài cửa?” Ivan lập tức đem Quan Tiểu Úc thả lại sô pha, đẩy
cửa đi ra.
Lâm Nhĩ Tích đứng ở ngoài cửa, nhìn qua cửa đang chậm rãi
khép lại nói “Rất khó mà thấy được cô gái nào xuất hiện ở bên cạnh anh hai lần.”
Anh cười khổ khép lại điện thoại, gắt gao nắm ở lòng bàn tay.
Câu này thật là châm chọc.
Loại xấu hổ đỏ mặt này, Ivan thật sự tìm không thấy vấn đề
có thể hàn huyên, đành phải hỏi: “Em không phải nói tìm anh có việc sao? Chuyện
gì?”
Lâm Nhĩ Tích bị hỏi sửng sốt, tựa hồ không ngờ anh sẽ trực
tiếp đi vào chủ đề như thế, nhưng cô rất nhanh thay một bộ mặt khác hướng anh
nói: “Nghe nói anh muốn mua công ty kia.”
“Làm sao em biết?”
“Em nghe ông nội nói.”
“Thì ra cái gì ông ấy cũng biết” Ivan không khỏi thở dài,
không hỗ danh là thần thoại trong giới chứng khoán, không có một đường cong biến
hóa có thể qua khỏi mắt hắn.
“Ông nội bảo em nói cho anh. Đừng nhúng tay vào chuyện của
Lâm gia.”
“Việc của Lâm gia anh không có hứng thú xen vào nữa nhưng
chuyện của bạn bè anh sẽ không thờ ơ đứng nhìn”
“Y Phàm……”
“Xin lỗi, anh còn có việc.” Nói xong, anh đẩy cửa ra.
Anh đang muốn đóng cửa liền nghe thấy Lâm Nhĩ Tích nói.
“Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng hay không. Em…”
“Tiểu Úc cần anh chăm sóc…… Anh tuy rằng không hiểu cái gì
là yêu, ít nhất còn hiểu cái gì là trách nhiệm.”
“Em xin lỗi!” Lâm Nhĩ Tích đột nhiên giữ chặt cánh tay anh,
nói: “Ngày đó tâm trạng em không tốt, lời không nên nói cũng dám nói ra… Anh có
thể tha thứ cho em không?”
“Anh không trách em!”
Nhìn vẻ mặt áy náy của Lâm Nhĩ Tích, đôi mắt gần như sắp
khóc đến nơi, anh bỗng nhiên phát hiện Lâm Nhĩ Tích nói không sai: “Tình yêu,
anh thật sự không hiểu!”
Mặt ngoài tuy rằng làm ra vẻ ung dung, nhưng khi Ivan trở về
ghế sô pha trong lòng lại mang theo vài phần buồn bã.
“Đang tìm cái gì?” Anh thấy Tiểu Úc đang mơ mơ màng màng sờ
loạn, khó hiểu hỏi.
“Điện thoại của tôi đâu? Tôi giống như nghe thấy điện thoại
của tôi vang lên, nhất định là ‘Hung linh đêm khuya’ gọi….”
“Hung linh đêm khuya?” Từ xưng hô này khiến anh thật tò mò,
anh tìm ra di động trong túi của cô, quả nhiên hiện một loạt “Hung linh đêm
khuya”, mà số điện thoại đúng là của anh. Anh nở nụ cười. Cô gái này có tế bào
não gì đây? Thật đáng yêu.
Anh bỗng dưng kéo cô lên nói. “Đi thôi”
“Đi đâu?”
Anh xấu xa cười. “Đi khách sạn tìm phòng!”
“A!” Ánh mắt cô cũng chưa tỉnh, ghé vào trong trong lòng tiếp
tục ngủ…
Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên thấu bức màn màu trắng chiếu
vào trong phòng hé ra thân thể hai người trên giường, quấy nhiễu mộng đẹp của
hai người. Tiểu Úc lấy tay che khuất ánh nắng chói mắt, mở to đôi mắt còn mông
lung.
Phòng rất lớn, đập vào mi mắt là căn phòng màu trắng sạch sẽ.
Đây là nơi nào? Đây không phải nhà cô, cũng không phải phòng
ngủ của cô.
Một trận đau đầu kịch liệt làm cô đột nhiên nhớ tới chuyện tối
hôm qua, Ivan mang cô đi một gi*an KTV, nói mình tâm tình không tốt, kêu một
chai XO để cô uống cùng. Cô tự cho là tửu lượng tốt, không nghĩ tới mới uống
hai ly liền bắt đầu say, sau đó không biết gì nữa. Anh ta sẽ không chiếm tiện
nghi của cô chứ? Vội vàng cúi đầu xem quần áo của mình, may quá, quần áo còn mặc
ở trên người.
Yên tâm đi nhiều, cô đảo mắt nhìn bên cạnh, Ivan cư nhiên
cùng ngủ cùng giường với cô , hơn nữa còn nắm một bàn tay cô ngủ thật say,
hương vị thật ngọt ngào. Cô không chút do dự, một cước đá anh từ trên giường
lăn xuống.
“A!” Sau khi hét thảm một tiếng, Ivan xoa cánh tay đứng lên,
vẻ mặt oan ức nhìn cô.
“Em sao mới sáng sớm liền mưu sát chồng?!”
“Anh có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?!”
“Em mà cũng là phụ nữ sao?” Ivan leo lên giường, ôm gối tiếp
tục ngủ.
“Anh!” Cô tức giận cầm lấy cái gối, dùng sức đánh.
“Đừng đánh, đừng đánh!” Anh đoạt lấy cái gối trong tay cô,
trịnh trọng nói: “Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?!”
“Anh nằm mơ!”
Cô vừa định nâng tay tiếp tục đánh, không ngờ cổ tay bị anh
dùng hai tay nắm lấy, thuận thế kéo ngã lên trên giường. Anh đồng thời đặt thân
mình ở trên người cô, làm thân thể của cô không thể cử động được.
Ivan nhẹ nhàng nhìn cô, trên khóe miệng hiện lên một nụ cười
xấu xa “Em đến tột cùng muốn anh thế