Snack's 1967
Thịnh Yến

Thịnh Yến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322224

Bình chọn: 7.00/10/222 lượt.

y anh về, cố tỏ vẻ

nghiêm túc: "Em không đồng ý, trừ phi tự anh chuyển ra đó ở trước hai

tối".

Vốn là chỉ buột miệng nói vậy, ai ngờ Dung Trí Hằng làm thật.

Hôm sau đi làm, cùng Dung Ngọc Lan xuống trung tâm thương mại uống trà

trưa, Dung Ngọc Lan vui vẻ bảo: "Từ lâu rồi tôi đã muốn chuyển ra khỏi

sơn trang, ở đó nôi trường tốt thì tốt thật, nhưng cách trung tâm thành

phố hơi xa, lại nhiều quy tắc, chẳng có tự do gì cả. Trước kia không

có ai khơi mào, giờ Victor nói muốn chuyển ra ngoài, tôi vui mừng còn

chẳng kịp".

Mặc dù trước đó cô đã nghe Dung Trí Hằng nói, nhưng

khi anh thực hiện, cô vẫn cảm thấy bất ngờ. Gọi điện cho anh, cô

khuyên: "Các anh vẫn luôn ở sơn trang, đột nhiên đều chuyển đi cả, thật

không hay lắm".

Anh ngẫm nghĩ: "Đúng là không hay lắm, vậy bảo Orchid sau hai tháng nữa hãy chuyển".

Cô cảm thấy giọng bất lực của anh rất buồn cười, phê bình: "Chị ấy là chị anh, anh làm vậy thật quá gia trưởng".

Anh thấy cô phê bình có lí, vậy là lùi một bước: "Thế thì bàn bạc với Orchid, để sau hai tháng nữa hãy chuyển".

Cô cười hỏi: "Có khác biệt không?",

Anh nói thẳng: "Đương nhiên có. Từ "bảo" chuyển sang "bàn bạc".

Cô thở dài, phân tích: "Cùng một cha sinh, em có cảm giác Joe không gia trưởng như anh, vì vậy chắc chắn anh giống mẹ".

Anh đính chính: "Mọi người đều nói tính anh giống bà nội".

Cô thở dài đánh thượt: "Chẳng trách nghe nói bà nội cưng anh nhất nhà".

Anh cười: "Thực ra bà ra tay với anh cũng mạnh nhất nhà".

Dự định chuyển về ở chùng của Dung Trí Hằng và Hạng Mĩ Cảnh cuối cùng

không thành công, vì bà nội anh đột nhiên cao hứng muốn về Thượng Hải,

không ai dám tự đứng trước đầu súng vào lúc này.

Tâm trạng của Dung Trí Hằng rõ ràng là rất tệ, trong lúc họp buổi sáng, mặt mày anh khá căng thẳng.

Dung Ngọc Lan sau khi đi xuống lầu tới thẳng văn phòng của Hạng Mĩ Cảnh để

tìm cô nói chuyện, vòng vo mãi cuối cùng cũng nói với Hạng Mĩ Cảnh rằng

hi vọng cô sẽ không giận dỗi Dung Trí Hằng khi anh không thể chuyển ra

ngoài ở cùng cô, bản thân Dung Trí Hằng cũng chẳng vui vẻ gì.

Hạng Mĩ Cảnh vội vàng bày tỏ lập trường của mình: "Tối qua khi anh ấy nói

với em, em rất hiểu mà, dù sao bà nội mấy năm mới về một lần, chuyện gì

cũng nên nghỉ cho bà trước".

Dung Ngọc Lan gật đầu, nhắc nhở cô:

"Lần này bà về vội vã như thế, chắc chắn đã có ai đó bóng gió xa xôi bên tai bà rồi. Hiện giờ không phải chuyện gì Victor cũng nghe lời bà,

nhưng bà tuổi đã cao không nên để bà tức giận, nếu thật sự có hành động

gì đó khiến em khó xử, em cũng đừng nói với Victor, ngộ nhỡ dẫn tới hai

bà cháu lại mâu thuẫn, chú chắc chắn sẽ không vui".

Hạng Mĩ Cảnh không ngờ mình lại có ảnh hưởng lớn tới thế, nhanh chóng nói: "Em đâu có cơ hội gặp bà chứ".

Dung Ngọc Lan nói: "Lần này đến, bà nói muốn quyết định chuyện của Sisley và Ray, trước kia đều là Ray tới New York gặp bà, bà không cần phải bay

tới tận đây. Còn về hôn sự của Victor và Yan, không giấu gì em, ban

đầu là do một mình bà quyết định, không ai phản đối được, nhìn họ ân cần thương yêu như thế, nhưng thực ra không có tình cảm nam nữ, cái này chỉ người trong cuộc mới hiểu. Sức khoẻ của Yan không tốt, bà đã sớm

chuẩn bị cho Victor mấy đối tượng xuất sắc để làm vợ hai vợ ba, nhưng

Victor không thích, lúc nào cũng đặt Yan lên vị trí hàng đầu, ai nhìn

cũng nghĩ cậu ấy đối với Yan thật lòng, khi Yan qua đời, cậu ấy rất

buồn. Vì vậy một năm nay bà không ép cậu ấy đi xem mặt tiểu thư nào. Chị nghĩ chắc thời gian gần đây Victor rất quan tâm tới em, nên có vài

lời đồn đại bay sang New York, nên bà tới để xác nhận chuyện này".

Hạng Mĩ Cảnh ngẩn người, không biết phải trả lời thế nào.

Dung Ngọc Lan an ủi cô: "Có điều việc này nghĩ nhiều cũng vô ích, Victor làm việc xưa nay rất chắc chắn, nếu có lơ đễnh em, thì em hãy hiểu cho cậu

ấy. Chẳng mấy khi thấy cậu ấy vui vẻ, chị chỉ mong cậu ấy có thể luôn

vui vẻ như thế".

Vì bà nội sang đột xuất mà Dung Trí Hằng không

thể chuyển ra ngoài sống cùng cô, Hạng Mĩ Cảnh rất hiểu. Trên thực tế, cô thật sự chưa sẵn sàng để sống chung với Dung Trí Hằng. Nhưng cô

cũng không phản kháng việc tiến thêm một bước với anh, chỉ là cô rất khó tưởng tượng mình sẽ thế nào khi buổi sáng tỉnh dậy vừa mở mắt đã nhìn

thấy anh nằm bên cạnh, huống hồ từ nhỏ anh quen được người khác phục

dịch, cả căn hộ rộng như vậy chỉ có hai người, không phải cô sẽ trở

thành người giúp việc riêng của anh đấy chứ?

Những vấn đề ấy đã

đủ khiến cô lo lắng, lại thêm suy đoán của Dung Ngọc Lan về lí do mà bà

nội anh phải bay sang tận đây, càng khiến cô mệt mỏi.

Thực sự cô

không muốn mình là nguyên nhân khiến bà nội anh phải bay sang tận đây. Cô chỉ là một nhân vật nhỏ xíu, cho dù Dung Trí Hằng có đối tốt đặc

biệt với cô, cũng sẽ không tới mức chẳng màng tới yếu tố gia đình mà một mực đòi rước cô về làm chính cung nương nương. Anh không phải là Dung Trí Dật, sinh ra đã muốn đối nghịch với gia đình, anh suy nghĩ thấu

đáo, và dù thế nào cũng luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, chắc chắn do bà nội anh nghĩ nhiều quá thôi.

Bản thân c