
đuổi theo Dịch Lâm Hiên khắp phòng, la hét muốn đánh vào mông Dịch Lâm Hiên mấy cái.
Tâm tình buồn bã của Ninh Mông vào lúc này có một chút hóa giải, nhìn vào hình ảnh hai mẹ con Dịch tẩu tử cảm thấy rất ấm áp. Vài năm nữa, có thể hay không cũng sẽ có một đứa bé như vậy cùng mình tranh cãi đây? Nếu như mình cũng giống như vậy la mắng nó, nó sẽ đi tìm Cố Thừa Hiên cầu cứu hay sao? Nhưng là con trai thì quá bướng bỉnh, hay là chỉ sinh con gái thôi….
Đợi đến khi tiếng khóc kinh thiên động địa của Dịch Lâm Hiên kéo suy nghĩ của Ninh Mông trở về thì cô mới ý thức được mới vừa rồi mình đang suy nghĩ gì. Mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên. Nếu kết hôn thì đương nhiên phải sinh con….Nghĩ như vậy, trong lòng cô vui vẻ hẳn lên, phải thương lượng với Cố Thừa Hiên khi anh quay lại mới được….
“Dì”, Dịch Lâm Hiên bị đánh, gào khan mấy tiếng, xoa mông đi tới trước mặt Ninh Mông, miệng nhỏ chu ra, bộ dạng uất ức đến Ninh Mông cũng cảm thấy đau lòng, “Dì thật dịu dàng a, giống như các đại tiểu thư trên phim truyền hình mà con xem ngày hôm qua….”
Ninh Mông bị nói xong có chút ngượng ngùng, đỏ mặt hé miệng mà cười cười, lời nói khiêm tốn cũng không nói ra được, chỉ thấy Dịch Lâm Hiên quay đầu lại hướng mẹ của mình mà kêu to: “Sao mẹ của cháu thì lại xấu xí, tính tình thì lại hung dữ a?”
“Dịch Lâm Hiên! Lão nương hôm nay không đánh chết ngươi liền thực xin lỗi người cha đối với ta đã ưu ái!”
Ninh Mông than thở, sau này vẫn là sinh con gái thì tốt hơn….
Làm ầm ĩ gần hai giờ, đến giờ ăn cơm trưa, Ninh Mông mới dần dần cảm thấy bị làm khó. Tài nghệ của cô thật sự là có chút dọa người, nhưng trong nhà có khách, cũng không thể nào dắt khách đến căn tin để ăn được.
“Tiểu Cửu”, Dịch tẩu tử thân thiết kêu, “Hôm nay buổi trưa em muốn ăn gì? Chị dâu sẽ làm cho em ăn!”
“À? Như vậy xem sao được!” Ninh Mông vội vàng xắn tay áo lên đi vào bếp, thấy Dịch tẩu tử cố ý muốn vào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Để em làm cơm cho”.
Dịch tẩu tử có chút giật mình nhìn Ninh Mông, suy nghĩ trong chốc lát thì hiểu, vỗ vỗ cánh tay của cô, cười nói: “Khách khí với cả chị dâu sao? Cố Thừa Hiên cũng đã thông báo trước với chị. Vậy hay hôm nay chúng ta chỉ nấu cơm, không làm món ăn gì cả. Dịch Lâm Hiên, con mau đi nhanh tới căn tin tìm chú Vương đặt món ăn đi!”
Vừa nghe nói mẹ phải làm cơm thì Dịch Lâm Hiên đã sớm đói bụng. Ầm ĩ từ sáng đến giờ bữa điểm tâm đã tiêu hóa hết từ lâu rồi.
“Tiểu Cửu….” Dịch tẩu tử vừa lấy gạo vừa hỏi: “Chị nghe lão Dịch nhà chị nói tối hôm qua em liều mạng lôi kéo Cố Thừa Hiên ở lại, không cho đi. Em đúng là có dũng khí……Ai……Chị có thể hiểu được tâm trạng của em, mỗi lần bọn họ làm nhiệm vụ thì là hoàn toàn mất liên lạc a”
“À?” Ninh Mông trên mặt có chút quẫn, tay rửa chiếc đũa dừng lại, giống như đã làm sai chuyện gì, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Là em không tốt, là em không hiểu chuyện”.
“Ai, em cũng đừng nói như vậy, chị dâu không phải là có ý trách em!” Dịch tẩu tử thấy bộ dạng của cô thì biết trong lòng của cô có tâm sự, “Em cũng đừng trách chị dâu nói thẳng, chồng của chúng ta ở bên ngoài liều mạng làm nhiệm vụ, là vì cái gì? Còn không phải là vì muốn cho quốc gia được an bình. Mà quốc gia an bình thì chúng ta- những tiểu dân chúng mới có thể có được cuộc sống thanh bình. Đạo lý lớn thì chị không hiểu, chị chỉ là cảm thấy, là một người vợ, việc chồng của mình ở bên ngoài cực khổ, nếu cũng không phải là làm điều gì trái với đạo lý, với pháp luật, thì chúng ta tại sao không thể ủng hộ họ đây?”
“Chị dâu….” Ninh Mông bị Dịch tẩu tử nói như vậy, khổ sở nhanh hơn muốn khóc.
“Tiểu Cửu, chị dâu hôm nay gặp em, biết em cũng không phải là một người ngang ngạnh như vậy, em có phải có lý do đặc biệt nào mới làm chuyện lôi kéo chồng mình như vậy?”
“Chị dâu….” Nước mắt Ninh Mông rớt xuống, mắt đỏ nhưng vẫn không chịu mở miệng.
“Cũng đúng, chuyện này em nên tâm sự với Cố Thừa Hiên”, Dịch tẩu tử thấy tâm trạng của Ninh Mông có chút kích động, cũng không ép nữa. “Tiểu Cửu mau đi xem thế nào, sao mà Dịch Lâm Hiên đi đặt món ăn lâu vậy vẫn chưa về? Cơm cũng nấu xong mà còn chưa có món ăn nữa….”
“Dạ”. Ninh Mông cảm kích nhìn Dịch tẩu tử một cái, làm bộ dụi mắt đem nước mắt lau đi hết, đi ra ngoài.
Khi ăn trưa, ba người ăn thật vui vẻ, có lẽ là bởi vì mới vừa rồi bị mẹ mình đánh nên miệng của Dịch lâm Hiên lúc này thật ngọt, hết khen Ninh Mông, sau lại khen mẹ mình, rồi cười ha ha.
Dịch Lâm Hiên có thói quen ngủ trưa, ăn cơm xong liền muốn về nhà. Dịch tẩu tử không cưỡng được chỉ đành lên tiếng chào hỏi rồi trở về phòng của Dịch đại đội trưởng. Chỉ còn một mình, Ninh Mông lại nhớ đến việc tối hôm qua, không khỏi cảm thấy phiền não.
Nhớ lại ngày đó vào mười sáu năm trước, hình như hôm đó là một ngày có nắng đẹp, vào lúc giữa trưa có một người đàn ông dịu dàng, nụ cười đáng yêu như ánh nắng cứ như vậy mà lẳng lặng nằm ở nơi đó, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không phát ra được một tiếng hoàn chỉnh. Bên cạnh là một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh ô liu bị thương máu chảy thành vũng.
Lúc đó Ninh Mông gần sáu