Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323810

Bình chọn: 8.00/10/381 lượt.

đỏ rực, trần tụi, trần tụi. Cô do dự vài giân, vốn là định dùng bàn tay mềm mại của mình nắm lấy nó, lên xuống hai lần, nhưng sau khi nghe được giọng nói gợi cảm của anh, mới mở miệng ngậm lấy.

Cố Thừa Hiên chưa bao giờ có cám giác sung sướng như vậy, đầu lưỡi trắng mịn của cô luôn đảo qua đỉnh, kích thích hồi cơn tê dại lên eo anh. Cô quỳ gối bên cạnh mép giường, mái tóc dài đẫm mồ hôi xõa trên lưng trắng nõn, màu đen hòa lẫn với màu trắng kích thích khiến ánh mắt Cố Thừa Hiên đỏ rực, không thõa mãn với tốc độ của cô, giữ chặt lấy đầu cô, tự mình đâm vào rút ra……

Trong khoảnh khắc muốn bùng nổ, Cố Thừa Hiên cảm thấy trong đầu là một hồi choáng váng, chỉ kịp buông cô ra, ngay lúc đó cảm thấy có một luồng hơi nóng phun ra ngoài, tất cả đều rơi trên da thịt trắng nõn của cô….

Ninh Mông mệt mỏi chống bên giường ho khan, môi đỏ ẩm ướt, máu trong người Cố Thừa Hiên bốc lên, khàn khàn kêu một tiếng ‘Tiểu Cửu’ tiện tay đè cô xuống giường, vội vàng tiến vào người cô…..

Sau khi kết thúc, Cố Thừa Hiên vui vẻ ôm lấy cô trở về chỗ cũ trên giường, trong lòng anh tràn ngập vui sướng, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ninh Mông. Trong lòng anh lo lắng, vội vàng lật cô lại, nhẹ nhàng xoay đầu cô, để khuôn mặt hai người đối diện nhau, anh sợ hãi nhận hỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi anh chỉ lo đến dễ chịu của bản thân mà không có để ý cảm nhận của em, lần sau anh sẽ không như vậy….. Em ngoan nào, đừng khóc nữa…..”

Ninh Mông nghe lời xin lỗi của anh, lại vẫn tiếp tục nhắm chặt đôi mắt, cuối cùng đẩy bả vai anh ra, cuốn chăn lại trốn qua một bên. Căn bản là Cố Thừa Hiên không biết là cô đang tức giận chuyện gì, nhìn thấy bộ dạng của cô như là tránh anh không kịp, có chút giận, nhưng cũng không biết làm thế nào. Quỳ gối xoa xoa đôi bàn tay thô ráp, có vẻ như luống cuống.

“Cố Thừa Hiên…..” Ninh Mông khóc đến khi nấc cục mới chịu mở miệng nói chuyện.

“Anh ở đây, có chuyện gì vậy?” Thấy cô lên tiếng gọi anh, anh vội vàng ôm lấy cô dỗ dành.

“Em có chút sợ…..”

“Sợ cái gì? Không phải anh đang ở đây sao?”

“Anh là bộ đội đặc chủng mà….Nhỡ có một ngày anh đi làm nhiệm vụ, nhưng mà không có quay về thì phải làm sao bây giờ?”

Cố Thừa Hiên bị cô vặn hỏi, nhất thời không biết trả lời như thế nào, nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cô, sau đó là một tiếng thở dài……

“Làm nhiệm vụ” đây là chủ đề mà Cố Thừa Hiên và Ninh Mông khó có thể mở miệng, ai cũng không dám tùy tiện nói đến, bởi vì cho dù là ai cũng không dám xác định việc trở về sau nhiệm vụ, trở về là cái gì, sinh mệnh mới, hoặc là……

“Tiểu Cửu, đây là trách nhiệm của anh, từ khi anh mặc quân trang vào, mang theo huân chương bất đầu tiến hành……” Cố Thừa Hiên ôm cơ thể cô chuyển người, ôm cô vào trong cực giống như ôm một con mèo nhỏ, “Anh không có quyền lựa chọn, cho đến bây giờ anh cũng không sợ hãi……Anh chỉ cảm thấy rất tiếc nuối, tiếc nuối tại sao không được gặp em sớm một chút, như thế, thời gian chúng ta ở cùng nhau sẽ nhiều hơn một chút.”

“Chồng à…….” Ninh Mông chép miệng, cọ cọ bên gáy Cố Thừa Hiên, “Sau này chúng ta đừng cãi nhau giống những cặp vợ chồng khác có được hay không? Em rất sợ anh hung dữ với em, anh gào lên với em, lúc đó chắc chắn em sẽ chạy, đến lúc đó thời gian chúng ta ở chung sẽ giảm đi……”

“Được.” Cố Thừa Hiên cam kết, kéo chăn che lấy bờ vai đang lộ ra ngoài của cô: “Ngủ đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, phải tin tưởng anh, biết không?”

“Vâng.” Ninh Mông ôm lấy eo anh, giữa hai người không hề có một kẽ hở nào, cô thì thào kêu tên anh rồi chìm vào giấc ngủ.

Cố Thừa Hiên biết những điều Ninh Mông nói là sự thật, nhưng mà cũng không có cách nào thay đổi được, bọn họ chỉ có thể chấp nhận, ai bảo anh là bộ đội đặc chủng chứ?

Ninh Mông mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, cảm giác thấy Cố Thừa Hiên rời giường, sột sột soạt soạt bắt đầu mặc quần áo. Cô có chút trẻ con túm lấy vạt áo anh bĩu môi làm nũng: “Anh đi đâu vậy? Không được đi.”

“Ngoan, em tiếp tục ngủ đi, đến giờ huấn luyện rồi…..” Cố Thừa Hiên sờ sờ mặt cô để trấn an cô, “Hai ngày nữa anh sẽ trờ về.”

“Hai ngày nữa?” Trong lòng Ninh Mông hoảng sợ, lập tức tỉnh táo, lăn lông lốc từ trên giường ngồi dậy, trừng mắt hỏi, “Anh muốn đi đâu? Mà đi vài ngày?”

“Không cần khẩn trương, chỉ là huấn luyện một lượng lớn tân binh mà thôi, sau đó giữa đám tân binh đó lựa chọn ra để đi vào đại đội đặc chủng.” Cố Thừa Hiên biết cô đang lo lắng chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương và khổ sở của cô khiến anh có chút đau lòng, “Thật sự là không có việc gì, em làm gì thì cứ làm, có lẽ ba ngày sau anh sẽ trở về, nếu mấy ngày này em không ngoan, xem anh trừng phạt em như thế nào!”

“Anh gạt người!” Đến cùng thì trong người Ninh Mông vẫn là đứa bé cáu kỉnh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút khổ sở, cáu mũi nhỏ hít hít hai cái, nước mắt liền rơi xuống, giọng nói nghe qua không muốn khóc cũng phải khóc, “Anh huấn luyện gì mà phải đi mấy ngày vậy?”

Thấy cô càng ngày càng giống đứa bé, Cố Thừa Hiên vừa bực mình vừa buồn cười: “Anh lừa em làm gì? Ngoan nào, anh đi trước, chứ không sẽ không


The Soda Pop