Insane
Thiếu Phu Bất Lương

Thiếu Phu Bất Lương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327144

Bình chọn: 7.00/10/714 lượt.


Sắc mặt Lí phu nhân lúc này mới tốt hơn, Vị Thiếu Quân lập tức nhảy dựng lên, “Đệ đây là có ý gì!”

Rõ ràng đâu phải là Vị Thiếu Quân không bồi thường, Vị Thiếu Dương lại vẫn bảo nhị trưởng quầy mang theo ngân

phiếu, dụng ý bên trong không cần nói cũng biết.

Vị Thiếu Dương cũng không trả lời, nhị

trưởng quầy tiếp tục đếm ngân phiếu, Vị Thiếu Quân tiến lên ngăn nhị

trưởng quầy lại, hướng Vị Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Đệ ngay từ đầu đã

không tin tưởng ta?”

Vị Thiếu Dương nhẹ nhàng hít vào một

hơi, lộ ra một chút tươi cười thản nhiên, “Đệ cũng không phải không tin

nhị ca, chính là tiện tay chuẩn bị, đề phòng ngừa vạn nhất mà thôi.”

Vị Thiếu Quân nhếch khóe miệng, “Phòng ngừa vạn nhất cái gì? Ngươi nghĩ rằng ta nói với đệ sẽ kiếm tiền bồi thường là giả sao?”

Ý cười trên mặt Vị Thiếu Dương chìm

xuống, nhìn chằm chằm Vị Thiếu Quân một lúc lâu không nói gì, cuối cùng

dời ánh mắt, ra hiệu cho nhị trưởng quầy nhanh tay một chút, miệng nói:

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, trước giải quyết chính sự rồi nói sao.”

Thái độ của Vị Thiếu Dương làm cho Vị Thiếu Quân chịu đả kích trầm trọng, hắn lui về phía sau hai bước, trầm mặc không nói.

Một cái người vẫn huyên náo đột nhiên

trầm mặc hiển nhiên sẽ khiến người khác tò mò, Hách Liên Dung giương mắt nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trắng, hai tay chống nạnh ở

trong phòng qua lại vài lần, cắn chặt môi dưới ức chế toàn thân hắn đang run rẩy, ánh mắt dao động. Đột nhiên, mi hắn hơi nâng lên một chút,

chạy đi liền chạy ra bên ngoài, “Nhất định là….”

Hắn vừa hành động như vậy dọa mọi người trong phòng nhảy dựng. Vị Thiếu Dương khẽ gọi một tiếng. “Nhị ca!”

Vị Thiếu Quân vừa đi tới cửa phòng, quay đầu lại vội la lên: “Nhất định là vài cái tiểu tử trên đường kia….”

“Nhị ca!”

“Ta đi bắt bọn họ! Dám trên người ta ra ray!” Vị Thiếu Quân nói đến nghiến răng nghiến lợi, người đã đi ra khỏi phòng.

Sắc mặt Vị Thiếu Dương hoàn toàn trầm

xuống, đứng dậy bước một bước hai đuổi tới cửa: “Huynh nháo đủ chưa!”

Tiếng quát chói tai của hắn khiến cho Vị Thiếu Quân dừng lại cước bộ. Vị Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đem âm điệu hạ xuống. “Tiến vào mọi

đem mọi chuyện xử lí xong xuôi.”

Vị Thiếu Quân nhìn hắn, thật lâu cũng

không nhúc nhích, động đậy gì. Cuối cùng, di chuyển bước chân, vẫn là đi xuống lâu. “Ta đi tìm bạc trở về. Các ngươi chờ ta.”

Trên mặt Vị Thiếu Dương xẹt qua vài

phần thất vọng, hắn không hề nói gì, xoay người trở lại chỗ ngồi, ý bảo

nhị trưởng quầy tiếp tục, vẻ mặt đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, nhìn không ra một chút dao động nào.

Hách Liên Dung lại cảm thấy nhiệt độ

trong phòng trong nháy mắt hạ thấp rất nhiều, lại nhìn vị Lí phu nhân

kia, hốc mắt rưng rưng cũng không dám cho nước mắt chảy xuống, thật cẩn

thận nhìn Vị Thiếu Dương, lo lắng không thôi. Hách Liên Dung nghĩ muốn

rời đi, tình cảnh trước mắt cùng tưởng tượng lúc ban đầu không khác nhau bao nhiêu, bản thân cũng dường như là dư thừa, mới vừa quay đầu nhìn

cửa, cảm giác có tầm mắt đảo đến trên mặt mình, quay đầu lại, chống lại

hai mắt của Vị Thiếu Dương.

Hắn áy náy cười, “Nhị tẩu không cần lo lắng.”

Hách Liên Dung hùa theo cười cười. Kỳ

thật, nàng căn bản không chút lo lắng, nhưng nàng vẫn là gật gật đầu. Vị Thiếu Dương lúc này mới thả tâm, đem lực chú ý chuyển qua trên người

nhị trưởng quầy.

Hách Liên Dung đứng dậy, đứng ở bên cửa sổ, hít thở không khí, ánh mắt cũng tùy ý nhìn đến trên đường. Một thân ảnh hoảng sợ gặp người liền giữ lại, hỏi không đến hai câu đã khiến cho người ta bỏ chạy, vừa chạy vừa hỏi chuyện, thẳng đến khi biến mất ở góc đường.

Chẳng lẽ hắn thực sự đã đánh mất bạc? Ý tưởng này vừa xuất hiện, Hách Liên Dung liền cảm thấy buồn cười, nào có chuyện như vậy xảy ra, nói hôm nay bồi thường, hôm nay liền đánh mất

tiền? Nếu chuyện hắn kiếm tiền bồi thường là giả, như vậy tám ngàn hai

ngân phiếu hai ngày trước nhìn thấy đâu? Thua? Nghĩ đến cũng đúng, tuy

rằng Vị Thiếu Quân khoe khoang rằng thuật đánh bạc của hắn làm cho đổ

phường khắp Vân Trữ thành cũng không dám tiếp đón hắn, nhưng những yếu

tố bên ngoài chưa nói đến, mười đổ cửu trá (mười ván bạc thì có chín ván gian trá), cho ngươi thắng trước chút bạc để thả lỏng đề phòng, hơn

nữa, giống Vị Thiếu Quân là một hào khách (vị khách phóng khoảng), như

vậy bọn họ mới có thể thắng về càng nhiều, cho nên việc thời vận của Vị

Thiếu Quân xoay chuyển, nguy cơ thua mất một khoản tiền lớn như vậy rất

lớn. Cho nên mới tự đạo diễn một vở tuồng như vậy? Hành động thực kém.

Lại qua một lúc lâu, công tác bồi

thường của Vị Thiếu Dương đã hoàn thành, song phương ký hợp đồng mua

bán, việc này lấy việc Vị Tất Cư mua lại đồ cổ kia mà giữ lại được thể

diện tương đối.

Tiễn bước Lí phu nhân, Vị Thiếu Dương

để cho nhị trưởng quầy mang theo hiệp ước về Vị Tất cư trước, chính mình đi tới trước mặt Hách Liên Dung, làm theo nàng nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, than nhẹ một tiếng, “Thực xin lỗi.”

Hách Liên Dung bật cười, “Như thế nào còn nói thực xin lỗi?”

“Đệ không nghĩ tới mọi chuyện lại thành ra như vậy.”

“Này