
oát khỏi bàn tay của Vị Thiếu Quân, tức giận đến mức nàng thiếu chút
nữa sử dụng vũ lực, “Ai hiếm lạ ngươi nhận lỗi! Ngươi giết người rồi
nhận lỗi được không? Hơn nữa…. nhận lỗi cũng phải do người khác thay
người tiến hành, ngươi thật đúng là có tiền đồ!”
“Uy uy….” Vị Thiếu Quân bất mãn nói:
“Người khác công kích ta, ta chính mình bồi thường!” Dứt lời, xem bộ
dáng còn chưa tin tưởng của Hách Liên Dung, cắn môi kéo nàng quẹo vào
một cái ngõ tắt nhỏ, Hách Liên Dung có chút hoảng hốt, “Ngươi làm cái
gì!”
“Hư__” Vị Thiếu Quân thò người ra ngoài nhìn xem, quay đầu hướng Hách Liên dung vẫy tay, từ trong ngực lấy ra
một cái túi tiền, mở ra, một sấp ngân phiếu thật dày, thần bí hề hề cười nói: “Tám ngàn hai.”
Hách Liên Dung hoảng sợ, “Ngươi không
thể có nhiều tiền như vậy!” Nói xong lại nghĩ tới chuyện hắn nói phải
đánh bạc, không quá tin tưởng nói: “Ngươi thắng?”
Vị Thiếu Quân cắn khóe miệng cười cười
gật đầu, trên mặt vô cùng tự đắc, Hách Liên Dung nhíu mày nói: “Nghe nói ngươi không lấy tiền của bà nội với nương, tiền cờ bạc của ngươi ở đâu
mà có? Bạch Ấu Huyên đưa cho ngươi?”
“Cái gì….” Vị Thiếu Quân sợ run một chút, nhấp nháy mắt, đột nhiên cười nói: “Nếu phải đâu? Ngươi để ý không?”
Hách Liên Dung nhún nhún vai, thẳng
thắn lắc lắc đầu, “Không thể tượng được nàng có thể vì tình mà mang tiền đi cho, có điều, ta có chút thương tiếc cho nàng, dù sao nàng kiếm tiền cũng không dễ dàng.”
Vị Thiếu Quân dường như có chút thất
vọng, nhìn chằm chằm Hách Liên Dung một lúc lâu, “Thiết ~ ta cũng biết,
tiền của ai cũng không phải do gió lớn thổi tới, cho nên đêm nay, chắc
ta lại phải đi đánh bạc chút nữa, ít nhất lại thắng nhiều như vậy, bồi
thường được một vạn hai kia, sẽ đem tiền cờ bạc trả lại cho người ta.”
Hách Liên Dung hừ một tiếng, không nói gì. Vị Thiếu Quân vội vã muốn nghe câu tiếp theo, “Hừ cái gì mà hừ?”
Hách Liên Dung không có trả lời, nàng
đang nghĩ, Vị Thiếu Quân đối với bạc của Bạch Ấu Huyên thập phần coi
trọng, tuy rằng không phải tới mức cẩn thận cực kỳ, nhưng ít nhất biết
lại thắng được tiền trở về liền trả lại cho Bạch Ấu Huyên, không giống
với vàng bạc của những người chung quanh, hắn giống như không cần tiền
bạc này của nàng, đại khái đây chính là cảm tình không giống nên mới
mang tới hiệu ứng khác thường, đó không phải nói nên rằng, Vị Thiếu Quân đối với Bạch Ấu Huyên cũng là có ý?
Xoay người rời khỏi ngõ nhỏ, Hách Liên
Dung mang theo hai nam hài kia lên kiệu, đối với Vị Thiếu Quân nói:
“Ngươi chạy theo đi thôi, khi đến nơi có thể thuê được kiệu thì ta sẽ đi xuống.”
Vị Thiếu Quân không phát biểu ý kiến,
lại ở một khắc trước khi khởi kiệu chui lên, dẫn đến chiếc kiệu bị chao
đảo một trận, kiệu phu vội vàng buông cỗ kiệu, “Nâng không được nhiều
người như vậy.”
Hách Liên Dung vừa định đem hắn đẩy
xuống, đã thấy ngón trỏ hắn thẳng tắp đưa tới trước miệng, làm động tác
chớ có lên tiếng, lại chỉ rèm kiệu, “Ngươi xem đó là ai.”
Hách Liên Dung hồ nghi đem rèm kiệu vén ra trở thành một ô nhỏ, theo phương hướng Vị Thiếu Quân chỉ nhìn ra
ngoài, cách đó không xa, một phụ nhân ăn mặc như thôn cô đứng ở trước
cửa một quán trà không chớp mắt nhìn trái nhìn phải cả nửa ngày, mới
nhấc chân tiến vào trong quán trà. Hách Liên Dung lúc trước còn không quá
để ý, nhưng sau khi thấy rõ dung mạo của phụ nhân kia, nàng hô nhỏ một
tiếng, “Cô nãi nãi?”
Vị Thiếu Quân nhắm nửa mắt nhìn chằm
chằm ra ngoài kiệu, nhẹ giọng nói: “Có nội tình, chúng ta đi xem….” Nói
xong, hắn lôi kéo Hách Liên Dung muốn xuống kiệu, Hách Liên Dung run sợ
một chút, thân mình đã bị hắn kéo ra khỏi chỗ ngồi, nhưng nàng rất nhanh tránh khỏi bàn tay của Vị Thiếu Quân, “Muốn đi ngươi tự đi, ta không có hứng thú.” Mặc dù có chuyện tốt liền hiếu kỳ, nhưng bị người khác lôi
kéo cùng chủ động tìm hiểu không giống nhau, chuyện của người Vị gia tốt nhất vẫn là không nên biết quá nhiều.
Vị Thiếu Quân hơi nhíu mày, “Ngươi rốt cuộc có phải nữ nhân hay không? Đối với loại chuyện như vậy cũng không hứng thú?”
Hách Liên Dung từ chối cho ý kiến, nhìn hắn, hắn khoát tay, “Ta đi, ngươi ở đây trông chừng hai cái tiểu quỷ.”
“Uy!” Bàn tay Hách Liên Dung vội vàng
muốn giữ hắn lại, bất đắc dĩ thời điểm hắn nói chuyện thì người đã đi ra ngoài. Hách Liên Dung ảo não theo sát đi ra ngoài, thấy Vị Thiếu Quân
đã muốn đi tới quán trà bên cạnh, thò đầu vào bên trong dò xét, còn
quanh đầu lại phía nàng nhìn xung quanh một chút, gợi lên một chút tươi
cười vì đã thực hiện được âm mưu, người cũng đã tiến vào bên trong quán
trà.
Hách Liên Dung cực kỳ hối hận, vừa rồi
nếu nhanh tay một chút thì được rồi, tên khốn này rõ ràng chính là muốn
mượn cơ hội này đem nước mũi số 1 và số 2 vứt lại cho chính mình, thật
sự là ý tưởng tốt!
Mắt đã không thấy bóng dáng của Vị
Thiếu Quân, Hách Liên Dung đứng tại chỗ cũng không có đuổi theo, không
nghĩ cũng biết Vị Thiếu Quân ra tay lần này tuyệt đối sẽ không ngoan
ngoãn trở về, mà cô nãi nãi kia hóa trang xuất hiện ở đây hiển nhiên là
có ẩn tình khác, nếu nàng mạo muội đi vào, sẽ cùng