Pair of Vintage Old School Fru
Thiên Sứ Đừng Đi Anh Còn Chưa Nói Yêu Em

Thiên Sứ Đừng Đi Anh Còn Chưa Nói Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321973

Bình chọn: 8.5.00/10/197 lượt.

i của bệnh viện.

Có một bàn tay thật cứng cỏi nắm lấy hai tay và đỡ cô dậy.

- Quang !

- Em đi cẩn thận, tốt nhất không nên ra ngoài vào những lúc như thế này. Em cần về phòng nghỉ đi.

Quang đưa Như về phòng, khẽ khàng lấy chăn đắp cho cô, đưa tay sờ trên trán kiểm tra xem cô có sốt hay không. Quang nắm lấy tay cô, khẽ thì thào.

- Cuối tuần này Như có muốn ra ngoài đi đâu đó chơi không?

Như khẽ gật đầu.

- Anh thích chụp ảnh, cuối tuần này Như đi cùng anh ra ngoại ô nhé, kiếm chút nắng và cả những cơn gió mát lành…Nhiệm vụ của em là phải ăn thật nhiều, khỏe thì mới có sức mà lang thang với anh chứ !

Như khẽ mỉm cười. Quang thấy mình vui lạ, thấy trái tim anh chưa bao giờ xốn xang đến thế.

Như chìm vào giấc ngủ sâu, đâu đó còn thấp thoáng đôi mắt nâu dịu dàng, bàn tay thật ấm áp của Quang.

Vùng ngoại ô cách trung tâm thành phố khoảng 10km, Quang hẹn Như từ sáng sớm xuất phát cho đỡ nắng.5h30 phút anh có mặt ở bệnh viện đón Như, với chiếc ba lô, acma xanh và quần áo bụi bặm. Như tròn mắt nhìn anh, khác hẳn với dáng vẻ một bác sĩ nghiêm nghị với khuôn mặt lạnh lùng

Như mặc váy hoa màu trắng, đeo giầy bệt, tóc thả xuống vai, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, điểm tý phấn và môi hồng. Dù có trang điểm hay không thì khuôn mặt Như cũng đẹp một cách tự nhiên, có chăng trang điểm chỉ tô vẽ thêm những điểm nhấn cho khuôn mặt.

Như ngồi sau xe Quang, nắng sớm buông những dải nhẹ, gió mát như còn đọng sương đêm giăng giăng. Khẽ đưa tay nắm lấy những dải nắng sớm, Như mỉm cười….

Bãi ven sông trải rộng đầy cát, xa xa những đàn chim trắng sải cánh bay, không gian thoáng đạt có cảm giác giống như hai người đang đứng trước biển. Như bỏ chân trần, thích thú cái cảm giác cát mơn man từng ngón chân bước những bước chậm rãi. Rồi cô cúi xuống, ngắt những nhành hoa dại mọc lưa thưa trên cát, bó thành 1 bó…

Quang chăm chú nhìn từng hành động của Như, rồi lấy máy, và cho đến bây giờ, sau 2 năm kể từ ngày Quang bắt gặp Như trên phố dường như anh chưa bao giờ có thể phủ nhật một điều rằng cô tuyệt đẹp, chẳng giống như người thường, cô phải chăng là một thiên thần đang mải mê chơi lạc nơi này?

Váy hoa trắng, tóc dài đen láy, đôi mắt hút hồn, những cánh hoa màu tím vương vãi trên cát….

“Thiên Sứ, hãy ở lại bên anh !”

Như và Quang lại lên acma, lòng vòng vùng ngoại ô, nắng chiếu xiên vào hai người, nhưng lộng gió, cảnh thiên nhiên ở đây thật yên bình đến lạ lùng mọi thứ cảm giác về nơi đô thị xa hoa và đông đúc chợt tan biến, và lòng

Quang cũng chợt thấy lặng đến lạ thường….

Đôi khi cuộc sống chỉ cần những khoảnh khắc như thế này và cuộc đời có khi nào cần nhiều hơn thế nữa… Người con gái ngồi sau Quang có thể ngày mai, ngày kia cô ấy có thể biến mất, chính giây phút này anh muốn nó trở thành mãi mãi, bởi ngày mai, ngày kia, ai biết được cuộc đời, ai biết được sự sống và cái chết sẽ thế nào?

- Lúc trước, khi đứng giữa mênh mông kia anh biết em nghĩ gì không?

- Em nghĩ gì?

- Nếu em phải chết, em cầu mong cái chết đến với em thật nhẹ, em sẽ đứng giữa một khoảng mênh mông, với nắng vàng, hoa và rồi vút bay như những cánh chim trắng kia…

- Anh…anh xin lỗi…

- Đừng cảm thấy có lỗi với em, bởi chính em cũng không hiểu tại sao em lại rơi vào hoàn cảnh này, phải chăng người ta vẫn gọi là số phận.

- Như, anh sẽ làm mọi cách để cứu em, vậy xin em, đừng nhắc đến cái chết, cũng đừng tuyệt vọng…

- Anh biết không, cho đến những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, em mới nhận ra rằng mình quá uổng phí nhiều thứ, gia đình, bạn bè, tình yêu. Anh đừng giống như em nhé, đừng hờ hững với cuộc đời này…

- Anh…

- Cảm ơn anh, Quang, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em, dù cuộc gặp gỡ của chúng ta thật ngắn ngủi, nhưng em tin rằng mọi thứ đã được an bài…

“Mọi thứ đã được an bài ư?” Quang muốn gào lên với ông trời rằng tại sao, tại sao ông lại trao cho một cô gái còn đầy nhiệt huyết để sống và một trái tim khao khát được yêu thương một cuộc đời ngắn ngủi như thế này? Tại sao? Tại sao lại như thế? Gía như 2 năm trước em đừng bước vội vàng đến thế, giá như 2 năm trước, anh có thể nắm lấy bàn tay cô gái này, để mãi mãi, giữ cô ở lại nơi này…

Quang thấy mắt mình cay cay, và nghẹn đắng trong cổ họng….

Căn nhà cũ lâu lắm rồi Quang không về, mọi thứ vẫn như xưa. Bố Quang đang lúi húi ngoài vườn, thấy có tiếng động liền chạy ra. Ông ngỡ ngàng, ngạc nhiên bởi lâu lắm rồi Quang không về nhà, có chăng chỉ vào dịp giỗ mẹ.

Quang nhìn bố, tóc ông đã chuyển sang màu bạc, những sợi đen giờ thưa thớt. Dì Tâm thấy thế cũng chạy ra, hai người ngạc nhiên khi thấy Quang đi cùng một cô gái.

- Quang, con về đấy ư?

- Cháu chào hai bác. Như khẽ cúi người chào.

- Vâng, con đã về rồi, con chào dì.

- Hai đưa vào đây, trời nắng nóng lắm, để dì đi lấy nước, ông bảo các con mau vào nhà đi. Dì Tâm cuống quít và cả thái độ mừng rỡ.

- Hai đứa vào nhà đi. Bố Quang giọng run run, bàn tay ông vẫn còn lấm láp.

Căn nhà không thay đổi gì nhiều, vẫn là căn nhà nhỏ xinh xinh với vườn rau xanh trước cửa. Bờ rào là những nan gỗ trắng, ngoài sân là giàn hoa Tigon treo đầy những