
, Dạ Vi đột nhiên nói: “Vô Cửu trước khi rời đi, từng nói với ta, hắn cuộc đời này có một nghi hoặc vẫn không có lời
giải.”
Doãn Tiêu tiếp lời nói: “Năm đó, rốt cuộc là ai đem thân thế của Thù Nhi nói cho Mặc Hằng Thiên đế.”
Dạ Vi nhàn nhạt gật đầu: “Người này quả là không tính thiếu người nào,
không chỉ đem lòng người nắm rõ trong lòng bàn tay, lại có thể đem mọi
người đùa giỡn trong tay. Hơn nữa, hắn hôm nay lại đang ở chỗ này.”
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, lại cùng nhau nhìn về phía Dạ Vi.
Dạ Vi lại “Cạch” một tiếng đóng Côn Lôn phiến lại, đem ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Nguyệt Quế.
Nguyệt Quế một lúc lâu không có phản ứng lại, chờ nàng hoàn hồn, tức giận
thiếu chút nữa không có đứng lên được: “Dạ Vi, ngươi nói đùa cái gì a?
Ta ngay cả các ngươi nói gì cũng không hiểu nha!”
“Ta đoán quả nhiên. . . Quả nhiên không sai. . .”
Dung Hoan từ từ nhìn lại về phía Nguyệt Quế, giọng nói khàn khàn, “Vì sao. . . Ngươi muốn hại cha mẹ ta? Ngươi muốn hại ta?” Nguyệt Quế hai mắt
trợn tròn, liên tục khoát tay: “Ta không có, tôi không có, ta từ nhỏ đến lớn đều sống trong Tử Sa Thành, chưa từng rời khỏi, làm sao lại hại cha mẹ ngươi? Làm sao lại hại ngươi?!”
Bảo Thù hơi ngẩn ra một lát rồi hiểu ra, cũng kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
Nguyệt Quế cũng không biết bọn họ đang nói gì, nghe thấy Bảo Thù không tin, liền phụ họa theo bằng cách điên cuồng gật đầu.
Đột nhiên một luồng sang lóe ra, sương mù dày đặc làm cho Nguyệt Quế liên
tục ho khan, đầu có chút choáng váng, nàng đứng không vững rồi yếu ớt
ngã ngồi trên mặt đất, đợi sương mù tan hết, bên cạnh người xuất hiện
một đứa trẻ.
Nguyệt Quế cố gắng mở to mắt ra, run rẩy chỉ vào người nọ nói: “Mạc. . . Mạc Tu. . . “
Mạc Tu quỳ xuống, tay đặt trên trán Nguyệt Quế, dùng một chút lực, Nguyệt
Quế liền ngất đi: “Chủ nhân, ngài nghỉ ngơi trước một lát, xong việc, ta sẽ đánh thức ngài.”
Bảo Thù bừng tỉnh đại ngộ, kinh ngạc nói: “Nguyệt Quế. . . Nguyệt Quế nàng là. . .”
“Đúng vậy,” Mạc Tu từ từ đứng dậy, một tay chắp sau lưng, mặt không chút thay đổi nhìn Bảo Thù, “Nàng là Yên Hoa thượng thần.”
“. . .” Bảo Thù giật mình, bỗng nhớ tới Lưu Dục từng từ bên trong thần thụ đào ra một hạt mầm.
“Là công công?”
Nhắc đến Lưu Dục, vẻ mặt Mạc Tu trở nên như bi như hỉ, khó mà tả được: “Chủ
nhân bây giờ, không thiếu một mảnh phách nhưng lại không có thần hồn, là Lưu Dục lấy cây sinh mệnh mấy vạn năm tưởng niệm khắc cốt ghi tâm tạo
thành. . .”
Dạ Vi không khỏi lắc đầu: “Thù Nhi, muội đã nhận lấy Yên Hoa cả đời thần lực và trách nhiệm, nhận hết tất cả gánh nặng nàng
đã mang, Yên Hoa hôm nay, chỉ là một nữ tử bình thường, trong lòng chỉ
còn lưu lại tình yêu đối với Kinh Thiên.”
Bảo Thù vẻ mặt xấu hổ, buông mắt xuống nhìn về phía Nguyệt Quế nằm trên mặt đất, trong chốc lát, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Dung Hoan ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người Mạc Tu.
Mạc Tu nâng mắt lên nhưng lại không dám cùng Dung Hoan đối mắt, ngược lại
nhìn lại về phía Dạ Vi: “Ta rất ngạc nhiên, ngươi là bắt đầu từ khi nào
nghi ngờ ta?”
Dạ Vi cung kính khom người làm lễ, trầm giọng nói: “Chỉ cần suy nghĩ cẩn thận liền có thể đoán ra. Còn nhớ rõ đêm Khất Xảo đó, ta từ Linh Tê Kính nghe được Bảo Thù đã có điều hoài nghi, nàng hỏi ngài Thiên quân ở đâu, ngài nói cho nàng rằng Thiên quân đang bế quan,
mà ngài trước đó lại nói là ngài theo lệnh của Thiên quân đưa thiệp mời
tới. . . Mà ta, đúng là bởi vì như thế, mới nghĩ đến việc giả trang
thành hắn, đưa Linh Lung Thứ giao cho Thù Nhi, cũng dặn dò nàng đừng để
lộ chuyện ra ngoài. . . Vậy mà, khi ta định rời khỏi Vân Hải, lại phát
hiện Thiên quân cùng bá mẫu đang ngồi trên đài cao nói chuyện phiếm.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Dung Hoan, “Những khoảng thời gian như đêm
Khất Xảo thế này, cha ngươi làm sao có thể để cho mẹ ngươi một mình bế
quan? Chỉ tiếc, lúc đó ngươi không hề chú ý, bởi vì ngươi tuyệt đối
không ngờ, một câu vô tâm của Mạc Tu lại mang đến kết quả như vậy.”
Dung Hoan cười thảm một tiếng, nhắm mắt không nói.
Mạc Tu lại hỏi: “Hoan Nhi ngươi đâu, bắt đầu từ khi nào nghi ngờ ta?”
“Từ khi Thương Kiệt sư huynh nói cho ta biết, vĩ linh của Dung Nhi thiếu
mất một cây.” Dung Hoan bình tĩnh nhìn về phía xa, bầu trời vẫn tối đen
như trước, nặng nề đánh vào lòng hắn “Mẹ ta tuyệt đối sẽ không biết
phương pháp phá chú, hơn nữa, phàm là đại sự, mẹ ta chưa bao giờ sẽ làm
trái ỵ́ cha, cho dù là cha ta một lòng muốn chết, nàng cũng chỉ sẽ lựa
chọn liều mạng tương bồi. . . Cho nên, chỉ có thể là ngài.”
Im lặng một hồi lâu, Mạc Tu thản nhiên nói: “Những điều này có ý nghĩa gì?”
“Nghĩa là ngài sớm đã biết được ta sẽ chết dưới Trảm Yêu Kiếm. . . Khi đó, cha ta ra lệnh Vũ Phong ôm Dung Nhi đi dẫn ngài rời đi, lại phân phó Thừa
Phong bắt đi Bảo Thù dẫn dắt ta đi, nhưng mà, cuối cùng là ngài một
người quay lại, Vũ Phong không thấy. . . Ngài còn nói, chỗ đó bị cha ta
bày kết giới, người ngoài tìm không được, nhưng ngài chân trước vừa đi,
Dạ Vi sư huynh đã tìm đến rồi. . . Thừa Phong không thấy, bởi vì hắn
chết ở