
.
Khom người xuống, hắn đem túi tiền nhặt lên, cầm trong tay nhìn kỹ.
“Công. . . Công tử.” Một giọng nói trong vắt bất ngờ vang lên, có chút rụt rè, “Túi tiền trong tay ngươi. . . Là ta vừa rồi làm rơi, có thể . . . Có
thể trả lại cho ta không?”
Dạ Vi giật mình, liếc mắt vừa nhìn, có chút kinh ngạc đối mặt với nàng.
Khuôn mặt Bảo Thù lập tức đỏ như cua luộc, giọng nói run rẩy: “Cái kia. . .
Ngươi trả lại cho ta, ta mời ngươi ăn cơm. . .” Trời ạ, nàng đang nói
lung tung gì vậy a?
Ra cửa phát hiện túi tiền bị rơi, đang nghĩ có nên quay lại hay không, lại sợ tên nhân yêu lúc nãy còn chưa rời đi.
Nhưng, nhân yêu mặc dù đáng sợ, bạc mất lại càng đáng sợ hơn!
Khi nàng bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng đi vào, lại phát hiện tên nhân yêu kia không thấy nữa, thay vào đó là. . .
Khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt trong như nước suối, một cây quạt giấy trắng tinh giống như lúc nãy, đúng là quân tử như ngọc.
Thì ra, hảo mã xứng hảo an(*), bảo sao xứng bảo đao(**), tuy đều là quạt giấy giống nhau, nhưng nó cũng biết chọn người!
(*)hảo mã xứng hảo an: ngựa tốt xứng yên tốt
(**)bảo sao xứng bảo đao: vỏ tốt xứng đao tốt
“Không cần.” Dạ Vi đưa túi tiền đặt vào trong tay nàng, nét mặt tươi cười như
hoa chắp tay, nói chuyện như gió lớn trong mưa phùn: “Nội tử(*) ở nhà
đợi đã lâu, tại hạ đã đến lúc nên về nhà.”
(*) nội tử = người trong = vợ
“Vậy. . . Cám ơn.” Không hiểu vì sao, Bảo Thù cảm thấy mũi chua xót, buột
miệng nói ra, “Công tử thật là một cái phu quân tốt, phu nhân của ngươi, nhất định nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này.”
Dạ Vi mỉm cười nói: “Cái gọi là hạnh phúc, như người nước uống, ấm lạnh tự hiểu.”
Bảo Thù bối rối: “Có ý gì?”
“Một lúc nào đó ngươi sẽ hiểu.” Dạ Vi xoa đầu nàng, mỉm cười, “Ngươi phải
nhớ kỹ, chỉ có ngươi, người yêu ngươi mới có thể hạnh phúc, mới có thể
lại mang đến hạnh phúc cho người khác.”
Dừng một chút, hắn lại
nói: “Ta sẽ không nghĩ tới ngươi nữa, ngươi cũng đừng nghĩ tới ta, tấm
lòng ngươi đối với ta trước đây, người khác cũng . . . Khuyên bảo ngươi, cũng là tự khuyên bảo ta.”
Bảo Thù nghe không hiểu, Dạ Vi cũng không giải thích, phe phẩy Côn Lôn phiến xoay người lên lầu.
Thật ra, trên đời này cũng không phải là không có phu quân, mà là thiếu cơ
duyên. Mặc kệ gặp mặt trước hay là gặp mặt sau, nên của ngươi, sớm muộn
gì cũng sẽ là của ngươi, không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng cầu không
được.
Đợi khi ngàn cánh buồm lướt qua, đợi khi sóng biển cuốn
trôi cát, người bằng lòng ở lại bên cạnh ngươi, mới là phu quân của
ngươi, càng là ân nhân của ngươi.
Tóm lại, thế gian trăm ngàn hoa đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ tỏa hương, cần gì sớm tranh xuân?