
hể yêu đến cuối
cùng …. — Tôi Không Hối Hận.
Lúc trở lại tôi cho rằng sẽ bị mắng chửi xối xả, nào ngờ ông chủ chỉ nói nhẹ nhàng là sau này phải nhớ xin phép.
Từ ngày đó lại quay về yên bình lần nữa, tất cả vẫn như cũ, người
chết đi chỉ để lại ký ức và nhớ nhung mãi mãi vô tận. Chuyện của tôi và
Tần Tấn quả nhiên bị thái thượng hoàng và thái hậu phản đối kịch liệt.
Tần tổng luôn ôm tôi vào lòng, nói cho tôi biết anh sẽ giải quyết. Thôi
nhìn thấy nếp nhăn nơi đầu mày của anh, mấy ngày nay anh cũng vô cùng
mệt mỏi.
Nhưng tôi không nói buông xuôi, tuy tôi không giúp được gì, nhưng ít
ra tôi vẫn có thể đứng cùng với anh. Thỉnh thoảng tôi cũng đến công ty
anh, có đôi khi anh cũng chưa làm xong việc. Lúc Tần Tấn chú tâm vào
công việc thật sự vô cùng hấp dẫn.
Chuyện cứ căng thẳng như vậy, cho nên thường xuyên thấy được một
chiến sĩ cao lớn và một đạo sĩ áo trắng, hoặc là một thầy thuốc yêu kiều tổ đội vào chiến trường, hoặc là đi phó bản, hoặc là làm nhiệm vụ. Yến
Khâu có Cùng Nguyên, chúng tôi kề vai giục ngựa, ngắm cỏ xanh trăm hoa,
xóa đi tất cả buồn bã.
Cuối cùng Ta Tự Thành Ma gửi thư khiêu chiến với Vô Ngạn tại kênh
Thiên Hạ và trên diễn đàn game, muốn không nhìn thấy cũng rất khó. Nhưng thời khắc đó tôi mất đi lòng ứng chiến. Tôi bỗng nghĩ dù là Vô Ngạn còn ở chỉ sợ là cũng sẽ không để ý.
Khi đó thế lực chiến Bá Tuyệt Thiên Hạ đã có thể chiếm được bảy tám
đài, nhưng Ẩm Huyết Minh chỉ có ba. Danh tiếng của bọn họ đã lấn át Ẩm
Huyết Minh. Rất nhiều người đều tiên đoán, bang phái này sợ rằng sắp
xuống dốc rồi.
Trước kia tôi vẫn sợ hãi điều này, nhưng bây giờ bỗng bình thường trở lại. Thiên Hạ này cũng được, quyền lực vinh dự cũng được, cũng không
phải là sinh ra đã thuộc về ai. Thật ra thì trò chơi giống với cuộc
sống, cũng không nhất định cần phải đứng trên đỉnh núi cao.
Tôi vẫn không ứng chiến, dù cho Tấn nói là nắm chắc năm năm.
Bất ngờ khỏi dự liệu của mọi người chính là Ẩm Huyết Minh cũng không
giải tán. Những người chơi chuyên nghiệp bên trong thỉnh thoảng cũng đưa vài tay mới không sợ chết vào, nhiệm vụ hàng ngày là đánh lén quấy rầy
Bá Tuyệt Thiên Hạ, gần như là mỗi ngày đều làm. Chũng tôi vẫn tụ họp như cũ, đúng giờ chụp ảnh gia đình, trong trò chơi này người đến người đi,
cũng không ai biết nick của ai sẽ đổi chủ và ai sẽ yên lặng rời đi khi
nào, vô số người đi rồi vô số người đến.
Không thay đổi chỉ có Vô Ngạn, Con Rối và Tương Phi.
Trần Nhiên và Uông Lỗi cũng bị lực cản giống vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn tôi và Tần Tấn. Mẹ của anh ta gay gắt hơn thái hậu nhiều, nói thẳng ngày X tháng X nếu không về thì sẽ chết cho anh ta xem. Trần
Nhiên bị buộc phải trở về, đó là thái bình dương Bỉ Ngạn, nước Mỹ xa
xôi.
Tần Tấn đưa tôi đi tiễn anh ta, dĩ nhiên Uông Lỗi cũng ở đó. Thời
điểm sắp lên máy bay, chúng tôi đều rất tự giác kéo dài khoảng cách,
không quấy rầy bọn họ.
Hai người chỉ bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Trần Nhiên dứt khoát quay
người bỏ đi. Đó là biệt ly của đàn ông và đàn ông, không có nước mắt,
không có níu kéo, không để lại dù là một chút dịu dàng cuối cùng. Lúc
trở về Uông Lỗi vẫn trầm mặc, tôi không biết an ủi anh ta làm sao, Tần
Tấn cũng không nói chuyện. Đột nhiên tôi hơi sợ hãi, có thể hiện tại của bọn họ chẳng qua là tương lai của tôi và Tần Tấn…
Buổi tối không có việc gì, Tấn có cuộc xã giao, bảo tôi đi xem Uông
Lỗi. Tôi hẹn Uông Lỗi đi ăn cơm, anh ta cũng đồng ý. Lúc xuống lầu ngọn
đèn đường còn chưa mở, bóng đêm hơi tối, thế nhưng lại thấy được Kim hủ
hèm đã lâu không gặp. Dĩ nhiên nơi này cũng không quy định ông ta không
được đến, cho nên tôi lễ phép chào hỏi ông ta. Không biết là có phải tôi nhìn lầm hay không, thậm chí ông ta hơi hoảng hốt. Nhưng người này đã
sớm thành tinh, lập tức nhanh chóng che giấu, nói chẳng qua mình đi
ngang qua nơi này.
Tôi nhún vai, có đi ngang qua cũng đâu có liên quan gì đến tôi.
Tôi và Uông Lỗi lái xe về phía Bắc của đường Anh Hoa đến một quán bar tên là Dạ Quy Nhân, gọi rượu ra, nhất thời không nói gì. Anh ta châm
thuốc, ánh mắt nhìn xuyên qua nơi trụy lạc xa hoa này. Cho nên lần đầu
tiên tôi nhìn thấy được vẻ u buồn trên người chàng trai tự sướng nghiêm trọng này.
“Có phải Trần Nhiên…. không trở lại không?”
“A Lạc, cách trở giữa tôi và Trần Nhiên hơn tưởng tượng ban đầu của
chúng tôi rất nhiều.” Anh ta rít vào một hơi thuốc thật sâu, bỗng nhiên
tôi không chịu được Uông Lỗi vẫn tươi sáng như ánh dương kia bị nhiễm
tang thương: “Anh ta ít nhất còn có một người anh trai, còn tôi là con
trai độc nhất trong nhà, cha tôi thường nói là ba đời đơn truyền.
Anh ta nhả ra một vòng khói, tôi cũng không biết Uông Lỗi cũng biết hút
thuốc lá. Tôi tình nguyện anh ta vẫn tự sướng như ngày thường, nói rằng
khói thuốc sẽ làm đen răng.
“Thật ra có đôi khi rất muốn sống vì mình một lần, có thể không màng
đến cách nhìn của người bên cạnh, chỉ làm thỏa ý nguyện của mình. Thế
nhưng trên thế giới này lại có bao người tự do như thế.” Anh ta nhẹ
nhàng xoay chiếc cốc trên bàn, giọng nói thấp đến buồn bã: “Trong