Teya Salat
Thiên Đường

Thiên Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 8.5.00/10/434 lượt.

đến giờ, nhưng cô chỉ thích phần một. Lần

đầu tiên xem hình như là khi cô học cấp hai, khi đó phần này đã ra mấy

năm rồi, Lộ Nghiên rất thích chú sư tử Simba đáng yêu, Mufasa dũng cảm,

câu thần chú vui vẻ của Timon và Pumbaa.

Lúc đầu Lộ Nghiên còn cho rằng đó là một

câu thần chú, sau đó Thẩm Nham nói rằng đó chỉ là một câu nói trong

tiếng Kiswahili của người châu Phi, có nghĩa chính xác là: “Đừng lo

lắng, ngại ngần gì!”. Lộ Nghiên cảm thấy rất mất mặt khi bị người ta chỉ ra chỗ sai, không chịu đồng ý với Thẩm Nham. Sau này, cô vẫn luôn gọi

đó là một câu thần chú vui vẻ.

Phòng chiếu phim chỉ có vài người, đa số mọi người đều chọn phim mới, ai xem cái này chứ, huống hồ lại là phim hoạt hình.

“Em cũng thích xem phim này à.”

“Thật ra em chỉ xem poster, cũng không có ý muốn xem.” Lộ Nghiên vốn cảm thấy không nên đi xem phim, việc này dễ

khiến quan hệ của hai người trở nên mờ ám.

“Một người bạn của anh cũng thích xem bộ

phim này, cô ấy đã từng rất hâm mộ Nala vì tình cảm Nala dành cho Simba. Người bạn đó Trần Mặc Đông cũng biết, rất quen thân.”

Lộ Nghiên không đáp lại, bộ phim bắt đầu, những tình tiết này rất quen thuộc với Lộ Nghiên, thậm chí cô còn tự

nhẩm lời thoại trong đầu. Cảm giác này thật sự khiến cô rất vui vẻ, vì

cô cảm thấy xem phim ở rạp chiếu phim lộng lẫy và ở những rạp chiếu bình thường đều giống nhau về thị giác, đều là những phòng chiếu tối, cảm

giác hạnh phúc của cô chính là ở việc cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy

người anh hùng trong lòng mình trên màn hình lớn.

Sau khi xem phim xong, hai người ra một

quán bar ở gần rạp chiếu phim, Lộ Nghiên không biết nên gọi gì, chỉ nói

là muốn một ly cocktail đẹp, Lâm Hướng cũng chọn giống cô.

“Có phải anh đang cười nhạo em không? Em không phải không biết tên.”

“Em đa nghi quá, anh chỉ cảm thấy thế này rất giống như ai đó làm cho anh kinh ngạc vậy.”

“Anh thật vô vị, có khi là kinh hãi ấy chứ.”

Ly cocktail mà phục vụ làm cho họ quả

thật nhìn rất đẹp, ly của Lộ Nghiên thay đổi màu đỏ sang màu vàng từ

trên xuống dưới, nhưng ly của Lâm Hướng lại thay đổi dần từ xanh lá sang xanh lam.

“Không phải đã gọi giống nhau sao? Sao nhìn lại không giống nhau thế này.”

“Tên của chúng giống nhau, đều gọi là

“Biến hóa khó lường”, quán bar đã dựa vào giới tính của khách hàng gọi

rượu để làm ra những ly rượu màu sắc khác nhau.” Không biết là cố ý hay

vô tình, Lộ Nghiên cảm thấy Lâm Hướng nói còn cố nhấn mạnh thêm.

“Cảm giác của loại rượu này và tên của nó rất phù hợp.” Lộ Nghiên đánh giá.

“Em cảm thấy Mặc Đông là người thế nào?”

“Em là thục nữ, không nên bình luận sau lưng người khác.”

“Em chắc chắn mình là thục nữ chứ?”

“…”

“Nếu có người theo đuổi em, nhưng em lại không có thiện cảm với anh ta, em sẽ cư xử thế nào?”

“Cư xử bình thường thôi.”

“Vậy nếu em có thiện cảm với người theo đuổi em?”

“Cũng cư xử bình thường.”

Lâm Hướng mỉm cười nhìn Lộ Nghiên qua chén rượu.

“Vậy nếu người em không có thiện cảm tỏ tinh với em thì em sẽ thế nào?”

“Từ chối.”

“Vậy người em có thiện cảm?”

“Tùy từng tình huống.”

“Thật là khó xử.” Lâm Hướng càng lúc càng cười hơn.

“…”

“Lộ Nghiên, anh vốn từng cho rằng em là một cô gái đơn giản, hiền lành, khéo léo, dịu dàng, đáng yêu và mỏng manh.”

“Vậy hiện giờ anh cho rằng em là một cô gái thế nào?”

“Đơn giản nhưng không hiền lành, khéo léo nhưng không dịu dàng, đáng yêu nhưng không đến mức yếu đuối mỏng manh.”

“Đánh giá rất hay, dùng từ rất giỏi, cách so sánh rất gợi mở.”

“Em thật là…”

Hai người khẽ chạm ly, uống ngụm cocktail nhỏ.

Nhạc chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng, có

người mời Lộ Nghiên nhảy, cô chưa kịp mở miệng đã bị Lâm Hướng lịch sự

từ chối, rồi anh nắm tay Lộ Nghiên vào sàn nhảy, Lộ Nghiên không trốn

tránh được, chỉ có thể theo anh.

Âm nhạc du dương khiến Lộ Nghiên cảm giác như khúc hát ru. Bình thường lúc thế này cô đã chìm vào giấc mộng rồi,

nhưng hôm nay lại ở cạnh Lâm Hướng làm những việc vô vị này, ngay cả Lộ

Nghiên cũng cảm thấy thật kỳ lạ.

Động tác của Lâm Hướng biến hóa, cánh tay đặt bên sườn vòng ôm lấy cô, tuy không hoàn toàn đặt trên người Lộ

Nghiên nhưng cô vẫn ngọ nguậy một chút.

“Em muốn trở thành tiêu điểm ở đây sao?”

Lúc này Lộ Nghiên mới nhìn thấy người trên sàn nhảy đang ôm nhau lắc lư, nhẹ nhàng quyến rũ.

“Nếu Mặc Đông nhìn thấy cảnh tượng lúc này, em nghĩ anh ta sẽ phản ứng thế nào?”

“Anh nhàn rỗi quá à?”

Lộ Nghiên không quan tâm anh ta nữa, cô

quay người rời khỏi sàn nhảy về chỗ ngồi, nhưng lúc này chỗ ngồi đã có

thêm một người, dĩ nhiên là Trần mặc Đông, Lộ Nghiên dừng lại.

“Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã xong, giao người cho cậu đấy.” Không biết Lâm Hướng đã đứng cạnh từ khi nào, hài

hước nói những lời này với Trần Mặc Đông, trước khi đi còn thì thầm gì

đó với Trần Mặc Đông, Trần Mặc Đông chỉ cười cười.

Trong nháy mắt Lộ Nghiên cảm thấy đầu óc

mình trống rỗng, cảnh tượng gì đây, không phải Trần Mặc Đông hôm nay vừa tới thành phố S sao, thế nào lại gặp nhau ở đây, lại còn những lời nói

của Lâm Hướng nữa. Lộ Nghiên tỉnh táo lại, thì ra mình bị đem ra đù