Disneyland 1972 Love the old s
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325714

Bình chọn: 10.00/10/571 lượt.

ra tay, trong chốc lát những người này

cũng giống như hán tử mặt sẹo kia ngã xuống đất, lại không biết là sợ ngây

người hay là không dám kêu, trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng.

Mạc Hi nhảy ra cửa sổ, dấn thân

vào trong gió tuyết.

Không đến một nén hương, chỉ

nghe trong tuyết vang lên một giọng nói ôn hòa hiền lành: "Cô nương có

thân thủ như thế, tại hạ mới vừa rồi đã nhiều chuyện."

Mạc Hi âm thầm thở dài một hơi,

vị này không chỉ miệng hèn tay thiếu, còn thích chõ mũi vào chuyện người khác,

quả thực đã đuổi tới. Trên mặt lại gật gật đầu lạnh nhạt nói: "Không

sai." Nàng mới vừa rồi có thể bất động thanh sắc điểm huyệt ngủ của đại

hán mặt sẹo kia, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng hắn say rượu nên gục. Nhưng hôm

nay, vị thích chõ mũi vào chuyện người khác này lại đem đánh đổ cả đám người.

Gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này không đi còn đợi khi nào. Quan binh không

thể so với người khác, đều vào danh sách, Mạc Hi không muốn cùng bọn họ dây

dưa. Nếu không lúc nãy nàng ra tay không phải chỉ làm cho người nọ nửa năm

không mở miệng được đơn giản như vậy.

Soái ca ‘tự nhiên’ nghe nàng

đáp rõ ràng như thế, nửa điểm cũng không thừa nhận lòng tốt của hắn, ngược lại

ngẩn người, lập tức sờ sờ mũi, cười rộ lên. Nụ cười kia là thật sự sung sướng,

không có nửa phần xấu hổ. Thấy Mạc Hi lại muốn đi, vội hỏi: "Cô nương chậm

đã. Thời tiết lạnh thấu xương như thế, cô nương muốn đến ở nơi nào?"

Mạc Hi mặt hiện vẻ bất đắc dĩ.

Lúc đầu mặc dù có vài tên binh lính kia càn quấy, nhưng bất động thanh sắc đuổi

đi không phải là việc khó, nàng vẫn có thể bình yên qua đêm ở quán trọ. Nay bị

hắn chặn ngang một đòn như vậy, đã là không thể.

Có lẽ là từ thần sắc của nàng

nhìn ra manh mối, soái ca ‘tự nhiên’ (khi

chưa biết tên thì MH luôn gọi là soái ca ‘tự nhiên’ nhé, ý nói soái ca này luôn

‘tự nhiên’ dùng đồ của chị ấy đấy) nói: "Tại hạ có một người bạn nhà ở

gần đây, nếu cô nương không chê, có thể cùng tại hạ tới bái phỏng."

Mạc Hi lắc đầu khéo léo từ

chối: "Lúc trước huynh tình nguyện tìm quán trọ để ngủ, cũng không đi nhà

bằng hữu, có thể thấy rõ nơi đó không tiện ở lại. Nếu lại mang người ngoài như

ta đến, chẳng lẽ không phải càng bất tiện hơn sao." Thầm nghĩ: vị soái ca

này nghĩ thật hay ho, cho dù là ở hiện đại, mấy đứa bé đi nhà trẻ cũng còn biết

đạo lý không thể tùy tiện đi cùng người xa lạ.

"Thôi được. Cô nương ở đây

chờ một chút. Tại hạ đi một lát sẽ quay lại, nhất định có thể để cô trở về quán

trọ kia." Vừa dứt lời, người đã bay xa mấy trượng có hơn, nhảy hai cái,

liền biến mất trong gió tuyết.

Mạc Hi không biết trong hồ lô

hắn rốt cuộc đựng cái gì, nhưng cũng theo lời không bỏ đi. Dù sao ở trong động

tuyết cũng không phải chuyện chơi.

Qua chừng hai nén hương, hắn

liền trở lại, trên mặt mang theo nụ cười ung dung hớn hở, nói: "Bọn người

kia đều đi rồi. Chúng ta có thể trở về." Soái ca ‘tự nhiên’ quả thật rất

tự nhiên, cái gì mà "chúng ta" hả.

"Huynh làm gì bọn họ

vậy?" Mạc Hi hiếu kỳ nói.

Soái ca ‘tự nhiên’ vẻ mặt

nghiêm chỉnh, nói: "Cũng không làm gì. Chỉ là chuốc cho mỗi người ba chén

rượu mạnh, trói thành một chuỗi bánh chưng. Mướn xe bò, đưa đi hướng ngược với

bến đò Phong Lăng. Không đến hừng đông bảo đảm không tỉnh lại."

Mạc Hi nghe vậy rốt cục cười

một tiếng. Không nghĩ vị soái ca miệng hèn tay thiếu này thì ra cũng là một

người tài giỏi.

Ai ngờ hắn thấy Mạc Hi trong

trời gió tuyết, bóng đêm mờ mờ, nhoẻn miệng cười, bật thốt lên: "Ta vốn

tưởng người nọ đùa giỡn cô như vậy, nhất định là do say rượu, bây giờ thấy cô

cười, lại cảm thấy cũng không hoàn toàn là vậy."

Mạc Hi nhất thời không nói

gì... Nể tình hắn giải quyết chuyện đêm nay, chung quy không có đem lời oán

thầm trong lòng nói ra miệng: miệng hèn quả thực không phun được ngà voi.

Hai người một đường dùng khinh

công trở lại khách sạn. Người này công phu so với Mạc Hi còn cao hơn một bậc,

cho nên nàng cũng không cần cố ý che giấu thực lực của mình, bởi vì muốn che

giấu cũng không có hiệu quả.

Nói đến cũng khéo, phòng hai

người chỉ cách nhau một bức tường. Song song đi lên, liền đều tự xuyên cửa sổ

mà trở về phòng mình.

Một đêm ngủ yên.

Hôm sau. Đột nhiên tuyết rơi

nhỏ lại. Nắng sớm nhàn nhạt.

Mạc Hi rửa mặt xong, xuống lầu

gọi một chén cháo khoai lang, một cái bánh bao tể thái (tể thái là một loại cỏ, còn non có thể ăn được, dùng làm thuốc giải

nhiệt, cầm máu), hai cái trứng trà ngũ vị hương (trứng luộc trong nước trà). Chỗ nổi bật ở quán trọ đã dán bố cáo:

hôm nay bến đò đã mở cửa. Hi vọng các vị khách quan đừng bỏ lỡ thời gian.

Ăn xong điểm tâm cách thời gian

đò khởi hành không lâu lắm. Liền đem theo bao vải nhỏ của nàng trả tiền rồi đi.

Hai mươi năm trước bến đò Phong

Lăng cũng không giống như hiện tại chỉ là một bến đò, mà còn là nơi giao lưu

buôn bán của thành trấn. Mạc Hi chầm chậm bước đi trong thành cổ hoang sơ. Từ

bố cục trước cửa hàng sau phố phường và kiến trúc trên các cửa tiệm mà xem, nơi

này trước đây nhất định vô cùng phồn hoa. Tuyết trắng phủ ngói, trên những că