Polly po-cket
Thích Khách Vô Danh

Thích Khách Vô Danh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324952

Bình chọn: 7.00/10/495 lượt.

kinh

phúng điếu. Cho dù là Phủ Viễn đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân

chiến công hiển hách thì sao, cũng không thể xoay chuyển trời đất đành cúi đầu xưng

thần.* Ngược lại, nếu Đường Lịch đi trước một bước trở lại Đường Môn, thân phận

thiếu bảo chủ của hắn vốn danh chính ngôn thuận, hơn nữa Đường Quân đã chết,

hắn chỉ cần giả làm hiếu tử liền có thể kiếm được vô số sự đồng tình, như thế

sẽ là chuyện xấu đối với Đường Hoan vốn đã nắm chắc thắng lợi.

*Đoạn trên nói về việc lên ngôi

của hoàng đế Ung Chính thời Thanh. Theo một số tư liệu cổ thì người được Khang

Hy truyền ngôi là thập tứ a ca Dận Trinh (hay Dận Đề), nhưng tứ a ca Dận Chân

(Ung Chính) đã sửa di chiếu để lên ngôi, đồng thời cũng liên kết với Dận Tường,

vị hoàng tử nắm giữ hầu hết quân đội, đã điều một đội quân trong Bắc Kinh từ

Phong Đài đến bao vây và kiểm soát Tử Cấm Thành và một số vùng xung quanh, nhằm

ngăn chặn mọi phản kháng từ phía hoàng tử Dận Tự.

Sau khi lên ngôi, Ung Chính đã ra

một khẩu dụ điều Dận Trinh lúc này là Phủ Viễn đại tướng quân đang chinh chiến

ở chiến trường Tây Bắc trở về Giang Tô rồi trực tiếp về kinh dự lễ tang tiên

hoàng.

Quả

nhiên, không quá ba ngày, trên giang hồ liền lan truyền một lời đồn: Đường Lịch

trên đường vội về chịu tang cha đã chết vào tay Việt Kiếm Môn. Không cần phải

nói, bút tích của Đường Hoan. Đường Lịch chết là chuyện sớm hay muộn, làm như

vậy vừa tặng Việt Kiếm Môn một lễ vật, lại tẩy trắng bản thân. Dù sao trên danh

nghĩa Đường Quân với thân phận chưởng môn xuất chiến cùng Việt Kiếm Môn bất

hạnh qua đời, đứa con duy nhất của hắn thanh danh cũng không dễ nghe. Cho dù

Đường Lịch có thể tránh được hai thế lực Đường Hoan cùng Việt Kiếm Môn bao vây

tiễu trừ, thuận lợi trở về Đường Gia Bảo, chỉ cần Đường Hoan đoạt trước một

bước khống chế thế cục, Đường Lịch trở thành kẻ không ID không hộ khẩu, chỉ cần

quay lưng, hắn có chắp thêm cánh cũng không thoát. Mà Đường Lịch chỉ có thể

cược ván này, nếu hắn không quay về, chẳng khác nào bỏ qua cơ hội cuối cùng lật

ngược thế cờ, cuối cùng cả đời chỉ có thể lưu lạc chân trời góc bể.

Chương 34. Đỉnh Sùng Diêu

Hai

mươi ngày sau.

Đường

Đức sáng sớm liền canh giữ ở Sùng Huy Môn ngoại thành Đường Gia Bảo, chờ đến

hoàng hôn mới nhìn thấy một nhóm ước chừng hai mươi người của Đường Hoan phong

trần mệt mỏi xuất hiện ở cuối chân trời, đợi Đường Hoan đến trước mắt, nhất

thời nghẹn ngào khôn kể, định hành đại lễ bái lạy chưởng môn.

Đường

Hoan kiên quyết không nhận, nói: "Đức công không cần như thế, Hoan hổ thẹn

trong lòng." Hắn ngừng lại một chút, mỉm cười, giới thiệu Mạc Hi: "Vị

này là Mộc cô nương. Trên đường đi Hoan nhờ vào sự cơ cảnh của Mộc cô nương mới

có thể tránh khỏi truy binh nhanh chóng quay về."

Đường

Đức áp chế kinh ngạc trong lòng, ngước đôi mắt sáng rực đánh giá Mạc Hi, lát

sau lộ ra một chút vui mừng tươi cười, nói: "Cô nương ở Đường Gia Bảo nếu

có cần gì, hãy trực tiếp phân phó lão nô. Không cần khách khí." Vị cô

nương này thực không phải người thường, hai mắt trong suốt, tĩnh lặng như nước

sâu.

Mạc

Hi mỉm cười, nói: "Không dám, hiển nhiên khách phải tùy chủ." Đến địa

bàn người ta, nào dám không thức thời...

Mọi

người chào hỏi đã xong, liền theo Đường Đức vào trong thành. Một đường đi tới,

ngoại thành coi như trải qua một hồi tai kiếp, chỉ còn tàn dư của vách tường

sụp đổ là có thể nhìn ra sự phồn thịnh ngày xưa. Cách đó không xa là một khoảng

gạch vàng nền móng của đài cao, cô độc yên tĩnh nằm dưới ánh chiều tà. Đường

Hoan không khỏi cảm khái vạn phần, chớp mắt cũng vui vẻ trở lại, nói với Mạc

Hi: "Nơi này liền dựa theo đề nghị của cô nương, xây dựng Phi Bộc Trùng

đài."

Mạc

Hi gật gật đầu, nghĩ rằng: trước kia bất quá là vì nhiệm vụ, bịa chuyện ngươi

cũng tin. Nay cũng không có tiền công thiết kế, phí tâm tư để làm gì. Giải độc,

nhanh rút.

Đường

Hoan thấy nàng không chút hứng thú, nhất thời yên lặng không nói gì.

Như

thế đi tiếp một lúc, dần nghe thấy tiếng nước cuồn cuộn.

Diêu

hà trước mắt trong như ngọc, rộng như sông, sóng bạc chìm nổi, vỗ không ngừng.

Ngồi

giữa cỏ lau rậm rạp bên bờ là một người đầu đội đấu lạp mặc áo tơi, giống ngư

ông, nhưng không thấy rõ mặt.

Đường

Đức bước ra lấy một khối ngọc bài khắc hoa lan hai tay dâng lên, thái độ cực kì

khiêm cung. Người này không nói một lời, đứng dậy, một tay nắm bè trúc dưới

chân, tùy ý ném vào giữa sông. Thì ra là người chèo đò qua bên kia bờ. Đường

Hoan dẫn đầu, đoàn người lần lượt phi thân, đi lên bè trúc. Người chèo đò kia

rất giỏi, chở người vượt sông trong sóng to gió lớn, như đang dạo chơi trên sân

vắng, điêu luyện.

Mạc

Hi thấy xem thế đã đủ rồi. Người này công phu cao, bình sinh ít thấy!

Chỉ

qua thời gian một chén trà nhỏ, mọi người đã đến bờ bên kia, người chèo đò quơ

lấy sào trúc, cũng không quay đầu lại đi mất.

Đoàn

người vào nội thành.

Đường

Hoan vốn nhìn thấy Mạc Hi hiện lên vẻ thán phục tò mò, chỉ chờ nàng tới hỏi

người này là ai, cũng có thể đánh vỡ cục diện bế tắc, không ngờ Mạc Hi lại xoay

người