
Không
sai." Đến giờ phút này, Đường Đức đã không còn kiêng dè.
Thấy
Đường Quân cuối cùng đã nhắm hai mắt lại, Đường Đức không khỏi nước mắt doanh
tròng, hai gối quỳ xuống đất, hướng về mộ viên phía sau Đường Môn lễ bái ba
lượt, nói: "Đường Đức may mắn không làm nhục mệnh." Loan Tố vẫn ẩn từ
một nơi bí mật gần đó lúc này mới nâng Đường Đức dậy, nói: "Phụ thân đừng
vội bi thương, nay Tứ thiếu đã nắm chắc thắng lợi." Cha con hai người vui
mừng cùng khóc.
Hôm
sau, Đường Gia Bảo treo cờ tang, vài vị trưởng lão Đường Môn đưa thư cầu hòa
đến Việt Kiếm Môn, trả lại Thuần Quân kiếm. Tiêu Thanh Uyên chứng thật Đường
Quân đã chết, mà Việt Kiếm Môn trải qua trận này cũng đại thương nguyên khí,
ngay cả đại đệ tử hắn đắc ý nhất cũng bị cơ quan gây thương tích chết ngay tại
chỗ, hơn nữa nội thành Đường Môn có diêu hà bảo vệ, khó có thể bay vào, liền
ngừng công kích dẹp đường về phủ.
-―――――――
Phỏng
đoán của Mạc Hi về cục diện chiến đấu mặc dù không được đầy đủ nhưng cũng không
cách quá xa, Đường Hoan muốn thành sự có hai điểm khó nhất, một là khiến Đường
Quân chết đi, hai là tự hủy tường thành, cho Việt Kiếm Môn có cơ hội đánh vào
Đường Gia Bảo đồng thời nắm chắc thời cơ, vừa mượn đao tiêu diệt quân của Đường
Quân, vừa bảo trụ căn cơ Đường Môn.
Nhưng
nàng không phải người trong Đường Môn lại ở lâu tại Kim Lăng, đương nhiên không
thể nào biết được địa hình đặc thù trong ngoài song thành của Đường Môn, cũng
không biết sự tồn tại của Đường Đức, nên không biết toàn bộ tính toán của Đường
Hoan. Huống hồ theo nàng xem ra, cuộc chiến của Đường Môn và Việt Kiếm Môn là
việc nội bộ của gia tộc Đường Hoan, hoàn toàn không liên quan đến nàng, Đường
Hoan bố trí như thế nào, đứng ở lập trường người bị hạ độc như nàng, thật sự
không tiện hỏi cũng không có hứng thú biết. Nàng phải làm chính là trước khi
lấy được thuốc giải phải bảo vệ cây cỏ cứu mạng là Đường Hoan này.
Đường
Hoan nhìn cô gái trước mắt một thân áo vải màu xám, dựa vào thân cây, hào sảng
ngồi dưới tán lá vàng, ánh chiều nhàn nhạt chiếu vào người nàng, tóc nhiễm bụi
buông xuống một bên, che nửa khuôn mặt trầm tĩnh.
Dọc
đường đi ăn gió nằm sương, ngày đêm kiêm trình, nàng không hề oán giận. Khi cần
ăn vô luận là chim thú hay cơm canh đạm bạc đều không chút qua loa, khi ngủ cho
dù ở rừng sâu núi thẳm cũng tùy ý chọn cây làm giường bình thản chịu đựng gian
khổ. Đi đường như thế, bản thân hắn cũng thấy mệt mỏi, mà nàng lại không tỏ
chút mỏi mệt, hơn nữa giờ mẹo mỗi ngày còn rời khỏi mọi người tự đi luyện kiếm.
Một đội hai mươi người này đều là cao thủ đứng đầu dưới tay hắn, cước trình tất
nhiên là cực nhanh, mà nàng lại có thể đuổi theo kịp. Nhìn ra được thể lực của
nàng rất dồi dào. Nhưng từ khi rời khỏi Kim Lăng nàng liền cực ít nói chuyện,
lại chưa bao giờ hỏi qua hắn định làm gì, cũng chưa bao giờ nhắc một câu nửa
chữ về thuốc giải.
Mạo
hiểm lớn nhất trong việc này chính là năm trăm thân kỵ vệ Đường Quân phái ra.
Tùy tùng ít cố nhiên có thể di chuyển nhanh chóng, trong hoàn cảnh xấu cũng
tuyệt đối là vết thương trí mạng. Nhưng ngược lại, một nhóm hai mươi hai người
chỉ cần một đường ẩn giấu hành tung, lao qua vòng sát khí của năm trăm thiết kỵ
kia cũng không khó. Chẳng qua mỗi lần có gió thổi cỏ lay, nàng đều là người đầu
tiên nhận ra. Năm ngày trước, năm trăm người kia ở xa mười dặm có hơn, nàng là
người đầu tiên dùng cách áp tai nghe tiếng. Phải trải qua loại huấn luyện khắc
nghiệt đến mức nào mới có thể ứng biến nhanh như vậy, phản truy tung (theo dõi ngược: đây là một kĩ năng theo dõi
lại người đang theo dõi mình, ngày nay, trong trường cảnh sát có dạy kĩ năng
này) thành bản năng, dung nhập xương cốt...
Mạc
Hi biết Đường Hoan đang đánh giá nàng, cũng không mở mắt, thả lỏng cơ bắp toàn
thân, điều chỉnh hô hấp của mình đến trạng thái ôn hòa nhất, đây là biện pháp
điều trị nội tức không cần ngồi xuống mà gần đây nàng mới ngộ ra: đem bản thân
hòa vào hoàn cảnh xung quanh, dùng cách thức tĩnh lặng thuận theo tự nhiên làm
nhạt cảm giác tồn tại, cứ như thế, quá trình nội tức chầm chậm tăng lên cũng là
quá trình từng chút một khôi phục thể lực.
Lúc
đầu Mạc Hi thấy Đường Hoan không lựa chọn quyết đấu cùng Đường Lịch ở Kim Lăng,
mà để Lục Vân, A Ngân hai người ở lại Kim Lăng khắc phục hậu quả, bản thân ngày
đêm chạy về đất Thục, có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, hắn làm như thế có lẽ
đối với thế cục của Đường Môn đã nắm chắc mười phần. Nếu như tình thế nguy hiểm
của Đường Môn lập tức được hóa giải, Đường Quân chết, Việt Kiếm Môn ngừng công
kích, chuyện đầu tiên Đường Hoan phải làm chính là trở về Đường Môn chủ trì đại
cục. Như vậy so với việc cướp đoạt tốt hơn nhiều, có đôi khi không phải ai thực
lực mạnh nhất, binh lực nhiều nhất là có thể thắng được, thông thường người có
được giang sơn là người có thể khống chế được cấm cung nội đình trước. Vua Ung
Chính cũng mượn binh lực đại doanh từ Phong Đài, nắm trong tay cấm cung, tuyên
di chiếu định danh phận, lại lấy đế vương tôn sư lệnh thập tứ một mình vào