
tường gõ
ba lần nghỉ năm giây, như thế lặp lại ba lượt, vách tường chậm rãi mở ra. Bên
ngoài đã có hai người tiếp ứng, một người trong đó Mạc Hi nhìn ra, chính là
tiểu nhị lần đầu tiên đến Cơ Xảo Các đã tiếp đón nàng. Thì ra bí đạo thông đến
thanh lâu ở cách vách, chắc cũng là sản nghiệp của Đường Hoan. Cơ Xảo Các thiết
lập tại nơi yên hoa chính là có tác dụng tạo nhiều nơi ẩn nấp. Thanh lâu người
lui tới vừa nhiều lại đa dạng, quả là nơi che giấu tai mắt tốt nhất. Hai người
tiếp ứng bên ngoài nhìn thấy Mạc Hi theo sát sau Đường Hoan từ trong bí đạo đi
ra, trong tay còn ôm một đứa trẻ ăn mày, không khỏi có chút kinh ngạc.
Tiểu
nhị có duyên gặp mặt một lần kia ánh mắt vô cùng nhạy bén, nhanh tay nhanh chân
từ tủ quần áo trong phòng tìm một bộ quần áo nam, đưa cho Mạc Hi, cũng không
biết có phải của người khách làng chơi nào bỏ lại hay không. Ba người Đường
Hoan hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, giơ cánh tay, vung tay áo, trút bỏ quần áo
hoa lệ bên ngoài, trong chớp mắt lộ ra quần áo màu sẫm bên trong. Ngay cả Lục
Vân cũng là áo dài tay hẹp, cho tiện hành động. Mạc Hi để Tịch Nhi xuống giường
bên, tự mình cởi áo tháo thắt lưng, động tác lưu loát, không chút nhíu mày.
Ngược lại khiến tất cả mọi người có mặt ở đây ngây ra như phỗng, Đường Hoan
phục hồi tinh thần trước tiên, ánh mắt hung hăng đảo qua ba người đàn ông khác,
bốn người cùng quay mặt đi. Lục Vân âm thầm cứng lưỡi, thầm nghĩ mình nhìn lầm
rồi, vị Mộc cô nương này cũng là nhân vật lợi hại.
Mạc
Hi nhanh chóng mặc xong, giống như không có việc gì nói: "Đi thôi."
Đường
Hoan mang theo mấy người công khai băng qua trung đình, đi về phía hậu viện.
Xem ra là muốn chạy trốn bằng đường thủy.
Quả
nhiên, đối phương cũng giống như Mạc Hi từng thăm dò qua địa hình, phía sau Cơ
Xảo Các không có đường ra, liền không có bố trí phòng tuyến gì trên nước, nhóm
người lùng bắt bọn họ đã cùng tất cả cao thủ mai phục chung quanh cửa chính hội
hợp, dù vậy cũng đành trơ mắt nhìn bọn họ tiến vào Cơ Xảo Các, cũng vì kiêng kị
cơ quan bên trong, trong lúc nhất thời chỉ bao vây, không dám mạo muội tiến
công. Do đó, đoàn người Đường tứ ngược lại có thể thong dong theo đường sông mà
đào thoát.
Dừng
ở mép nước không phải là thuyền hoa chạm trổ tỉ mỉ, mà là một con thuyền đánh
cá loại nhỏ bình thường. Mạc Hi đi theo Đường Hoan vào khoang thuyền. Đem Tịch
Nhi đặt một bên, đồng thời tay phải nhanh như chớp rút đoản kiếm mỏng như cánh
ve đã sớm nắm trong tay áo ra, lặng yên không tiếng động để ở động mạch chủ
trên cổ Đường Hoan, kề sát tai hắn, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói nhỏ:
"Ta sẽ không làm hại huynh." Đường Hoan vừa thở ra một nửa, đã bị nàng
điểm mười hai đại huyệt quanh thân, nhất thời không thể lên tiếng, khuôn mặt
tuấn tú nhìn như uống phải thuốc đắng.
Lục
Vân thấy Mạc Hi chợt ra tay, nhìn đến đôi mắt ngày thường sáng trong của nàng
ấy lúc này trở nên sắc bén lạnh giá, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác bị
người bóp cổ, tiếng thét đã sắp bật ra nhất thời như thế nào cũng không cất lên
được.
"Ngươi
có hạ độc ta hay không?" Mạc Hi vẫn không dám ra tay với hắn là vì muốn
giết chết hắn không khó, nhưng bằng sức một mình nàng muốn trong nháy mắt cùng
lúc đánh chết A Ngân, Lục Vân còn có Đường Hoan ba người lại không có khả năng.
Chỉ cần một người trong đám bọn họ có cơ hội thở ra, Mạc Hi liền khó thoát khỏi
độc dược của Đường Môn. Tới cửa đánh lén, đối với loại người biến nhà mình
thành tường đồng vách sắt liều mạng để đạt được mục đích như Đường Hoan mà nói,
không khác gì chui đầu vô lưới, càng không có đường thoát.
Chỉ
là giờ phút này nàng đã lên thuyền giặc, không thể không đi nước cờ hiểm.
Lục
Vân đang không biết trả lời như thế nào, Mạc Hi lại đột nhiên làm khó dễ, đầu
gối phải đánh vào hai huyệt đạo nơi khớp gối của Đường Hoan, làm hắn ngã ngồi
trên khoang thuyền, đồng thời tay phải giơ lên, lấy chuôi đoản kiếm đánh thẳng
vào huyệt Kiên Tỉnh (huyệt này nằm ở vai)
trên người Lục Vân. Điểm huyệt này có thể khiến tê dại toàn thân, hơn nữa bởi
vì gần yết hầu, nên lúc mới điểm trúng không thể la lên.
Tiếp
đó nàng thu hồi đoản kiếm, mới chậm rãi dựa vào Đường Hoan ngồi xuống, tay phải
vòng qua cổ Đường Hoan, đoản kiếm vẫn giấu trong tay áo, để ở động mạch chủ của
Đường Hoan, tay trái nắm mạch môn ở tay trái của Đường Hoan dùng ống tay áo hai
người che đi. Bày ra tư thế phóng túng ôm ấp tiểu quan (giống kĩ nữ, nhưng là nam) tiêu chuẩn ở thanh lâu sở quán.
Lục
Vân quả thực không biết nên khóc hay cười, thiếu gia nhà mình giống như thần
tiên, lại bị một cô gái trẻ tuổi dùng tư thế khinh nhờn như thế uy hiếp.
"Ta
hỏi cô đáp. Đáp không tốt hoặc không đúng, thiếu gia nhà cô liền phá
tướng." Vừa nói vừa dùng tay áo phải vô cùng mềm nhẹ phất qua gương mặt
hoàn mỹ của Đường tứ. Mạc Hi mới không hi vọng có thể từ miệng Đường Hoan moi
ra được cái gì, vừa rồi nàng hỏi như vậy hoàn toàn là dương đông kích tây. Nàng
dám khẳng định trên người mình bị hắn hạ độc, nếu không với nhân vật như Đường
Hoan tuyệt sẽ kh