
c, mới đi tìm huynh."
Mạc
Hi lấy thịt thỏ hôm qua ăn thừa, tự mình đút nó. Hải điêu ăn ngấu nghiến, vô
cùng hân hoan. Ăn đến bụng tròn xoe, liền bắt đầu vây quanh Mạc Hi nhảy tới
nhảy lui.
Đường
Hoan nói: "Nó hẳn là khát." Mạc Hi không còn cách nào, đành vốc nước
trong ao, đút nó uống. Mạc Hi thấy bộ dáng ngoan ngoãn cúi đầu uống nước của
nó, nói nhỏ: "Mới đối tốt với mày một chút, mày liền ra vẻ rồi. Trong ao
có nước, sao không tự đi uống. Còn dám tự chủ trương."
Đường
Hoan ở bên cạnh vẻ mặt ôn nhu nhìn nàng. Thật hâm mộ con ưng kia, thầm nghĩ:
đến khi nào thì nàng cũng có thể nói chuyện với ta như vậy.
Tác giả có việc muốn nói: Bạn nhỏ
Đường Hoan lên sân khấu, các vị vừa lòng chưa. Mọi người đều nói mỗ Miêu đối
với hắn quá ác, hi vọng cho chút ngon ngọt. Được rồi, trước khi ngược cho cây
kẹo ăn vậy.
Tiểu Hoan: không hài lòng, không
hài lòng, mới nắm tay nhỏ bé, không tính không tính.
Miêu Miêu: ngươi cái dạng này, có
năng lực trực tiếp đụng ngã sao?
Tiểu Hoan thẹn thùng cộng rụt
rè:... Oán thầm: con Miêu Miêu ác độc này ở đâu ra, cả ngày tra tấn ta không
nói, như thế nào một chút hàm súc cũng không có.
Miêu Miêu: người cũng cho ngươi
gạt về nhà rồi, phải nắm chắc cơ hội, biết không?
Tiểu Hoan: chỉ cần ngươi không
làm rối là được.
Miêu Miêu: Ách... này... cái
đó... Không thể tiết lộ kịch bản.
Tiểu Hoan phẫn hận: ta đã biết
không có chuyện dễ dàng như vậy.
Ba người rửa mặt xong liền
chuẩn bị cáo từ xuống núi.
Tiên ông lại nói: "Các vị
đừng vội. Lão phu biết một đường tắt xuống núi, nếu các vị tin lão phu, lát nữa
có thể đi theo ta." Ông hơi trầm ngâm, nói tiếp: "Nhưng lão phu có
một chuyện muốn cầu Đường chưởng môn." Nói xong ông còn trịnh trọng vái
sâu.
Đường Hoan nghiêng người không
nhận, nói: "Tiền bối không cần đa lễ. Nếu đủ khả năng, đương nhiên nghĩa
bất dung từ."
Tiên ông lại vái thật sâu, nói:
"Xin Đường chưởng môn cho phép lão phu đến núi phía sau Đường Môn tế bái
một người."
Đường Hoan nghi hoặc nói:
"Nói vậy tiền bối hẳn là biết, phía sau núi là cấm địa của Đường Môn, chỉ
chôn cất người có quan hệ huyết thống trực hệ, ngay cả người trong Đường Môn cũng
không được vào. Lại không biết tiền bối muốn bái tế ai?"
Trên gương mặt vân đạm phong
khinh trước sau như một của tiên ông hiện lên vẻ hồi tưởng, lại vẫn mang theo
một chút đau khổ ngầm, nói nhỏ: "Đó là Đường Nghi." Ngừng chốc lát
ông lại nói: "Việc này nói ra rất dài. Lão phu chắc chắn sẽ nói tỉ mỉ,
không để Đường chưởng môn khó xử."
Đường Hoan sốt ruột thương thế
của Mạc Hi, với hắn mà nói, xuống núi sớm một khắc cũng là tốt, liền nhận lời
nói: "Nếu tiền bối có thể giúp ta mau chóng xuống núi, đương nhiên ngoại
lệ."
Tiên ông thấy Đường Hoan đáp
ứng, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Ông đưa ba người theo đường tắt
đi thẳng xuống núi, chỉ là thế núi hơi hiểm trở. Đường mòn giấu trong rừng rậm
tại quần sơn, đường núi dưới chân chỉ rộng cỡ một người đi, bên cạnh là vực sâu
vạn trượng, may mà nơi này không có mây mù, tầm nhìn rõ ràng. Tiên ông bước đi
như bay ở tuốt đằng trước, thường thả chậm cước bộ chờ ba người. Ba người võ
công đều không kém, nhưng vẫn cần bám vào dây leo trên vách đá, để tránh sảy
chân.
Bạch vĩ hải điêu từ trong động
ra, bay quanh Mạc Hi một vòng, liền lao thẳng lên trời, rất nhanh chỉ còn một
đốm đen nhỏ. Mạc Hi biết năng lực của nó, cũng không khác gì tính đồng bộ của
vệ tinh, nên không sợ lạc mất.
Bốn người đi vào rừng rậm,
tiếng chân rất nhỏ rất nhanh liền biến mất trong gió núi gào thét. Đi tới Thiên
Môn động tề ở trên cao, đã có thể nghe thấy tiếng đệ tử Thục Sơn tìm kiếm khắp
núi. Mạc Hi ngưng thần nghe một lát, xác định truy binh cách xa, thanh thế cũng
không lớn, nhìn Mộc Phong Đình phía sau một cái, khẽ cười nói: "Ít nhiều
nhờ trái mai vàng của huynh, nếu không hiện tại người đuổi theo chúng ta không
chỉ nhiêu đây đâu."
Mộc Phong Đình cười nói:
"Ta đây là có ý tốt giúp bọn họ làm sạch ruột, cũng coi như làm việc thiện
tích đức."
Mạc Hi lại cười, mới quay đầu,
liền thấy Đường Hoan đi phía trước dừng bước, ánh mắt dừng trên người nàng, âm
thầm thở dài một hơi, nói nhỏ: "Chính huynh cẩn thận chút, tay ta bị
thương, nhưng chân không gãy, không cần lo lắng".
Đường Hoan lúc này mới nhoẻn
miệng cười, xoay người tiếp tục đi.
Đoàn người cuối cùng đã bình an
xuống núi trước hoàng hôn.
Chân núi ngược lại không gặp đệ
tử Thục Sơn nào, có lẽ đã huy động toàn lực, lên núi bao vây tiễu trừ rồi.
Bốn người nhanh đuổi chậm đuổi,
lên chuyến đò cuối, lại tìm đến Dạ Bạc ở trọ.
Tiên ông đi trước, tất nhiên là
trước tìm chưởng quầy mướn phòng ngủ trọ.
Không ngờ, chưởng quầy vẻ mặt
bất đắc dĩ nói: "Ngài đến chậm một bước, nơi này của chúng tôi hôm nay chỉ
còn hai gian khách phòng. Ngài muốn bốn gian phòng, không biết các vị khách
quan có thể ủy khuất một chút hay không, hơi chen chúc, tạm qua đêm."
Tiên ông còn chưa trả lời, Mộc
Phong Đình liền tiến lên nói: "Chưởng quầy có thể linh hoạt không, cái
khác không nói, chỉ là chúng tôi còn có một