
Vân đã sớm đợi ở đây." Vừa nói vừa thay Mạc
Hi châm trà.
Mạc Hi rất thích cô bé này,
cười nói: "Cô cũng ngồi đi." Nhấp một hớp trà, quả nhiên hương thơm
thanh trong.
Chỉ chốc lát sau Đường Hoan
liền mang theo hòm thuốc đến.
"Ta thay cô trị
thương."
Mạc Hi biết rõ cánh tay của
mình so với bác sĩ ngoại khoa còn quý giá hơn, là tiền vốn để giữ mạng, đương
nhiên không dám chậm trễ. Vì thế ngoan ngoãn hợp tác nói: "Được."
Đường Hoan nhẹ nhàng kéo tay
Mạc Hi, thấy cổ tay đã sưng lên, biết nàng nhất định rất đau, lại có chút không
đành lòng, chỉ mềm nhẹ nói: "Cố chịu một chút, thay cô xoa bóp trừ máu
tụ."
Mạc Hi gật gật đầu, mặc hắn làm
việc.
Quả thật rất đau, nhưng mà chút
đau đớn ấy so với vô số vết thương do đao quang kiếm ảnh mà Mạc Hi từng trải
qua, căn bản không đáng là gì.
Đường Hoan vẫn lưu ý thần sắc
của nàng, sợ mình xuống tay nặng. Thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại
bắt đầu cảm thấy co rút đau đớn, nàng đã chịu khổ như thế nào, mới có thể coi
đau đớn người bình thường không thể chịu được hoàn toàn không là gì.
Xoa bóp xong, Lục Vân đã bưng
canh Hải Đồng Bì Tiên tiến vào. Đường Hoan tự mình thay Mạc Hi rửa nước ấm, ước
chừng thời gian một chén trà nhỏ, mới lấy khăn vải thay nàng lau khô. Nhẹ giọng
dặn dò: "Mấy ngày này, chuyện gì cũng đừng làm. Đều dặn Lục Vân đi làm,
biết không?"
Lục Vân lập tức ở bên cạnh gật
đầu phối hợp, tỏ rõ trung tâm nói: "Lục Vân nguyện thay tứ thiếu, vì cô
nương vượt lửa qua sông."
Mạc Hi chỉ đành gật đầu. Thầm
nghĩ: đôi chủ tớ này, có thể không ăn ý như vậy hay không...
Tiệc tối tổ chức tại Sùng Diêu
Đài.
Lục Vân dẫn ba người nhập tiệc.
Chủ vị đương nhiên là Đường Hoan, bên cạnh theo thứ tự là Mạc Hi, tiên ông, rồi
đến Mộc Phong Đình.
Theo góc độ đón khách mà nói,
món ăn không khỏi quá mức nhẹ. Đều là món hấp, nấu hầm làm chủ.
Đường Hoan tự mình múc một chén
canh cá cho Mạc Hi nói: "Đây là dùng cá trích, nghêu, đậu hủ hầm chung, có
lợi cho thương thế của cô." Mạc Hi nhìn thấy canh cá trắng như sữa bò
miệng liền động đậy, thử một miếng, quả nhiên ngon thanh. Mỉm cười, bày tỏ lòng
biết ơn.
Trong bữa tiệc Đường Hoan vẫn
chiếu cố Mạc Hi ăn cơm, bản thân ngược lại không động mấy đũa.
Mộc Phong Đình thái độ trầm mặc
khác thường, cơ hồ không nói gì.
Sau bữa tiệc, mấy người dời
bước đến phòng khách nói chuyện.
Như cũ vẫn là Lục Vân sắp xếp
chỗ ngồi.
Đường Hoan là chủ nhân, đương
nhiên mở miệng đầu tiên: "Tiền bối xin hãy nói rõ."
Tiên ông nói: "Lão phu
cũng không giấu giếm các vị. Ta vốn là khí đồ (đồ đệ bị môn phái từ bỏ hoặc đồ đệ tự rời môn phái) của Thục Sơn.
Việc này tất cả đều bắt đầu từ mối thù cũ giữa Thục Sơn và Đường Môn."
Sự việc liên quan tới Đường
Môn, Đường Hoan tự nhiên chăm chú lắng nghe. Mạc Hi cùng Mộc Phong Đình hai
người cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ.
Tiên ông giọng điệu bình tĩnh
nói: "Đường chưởng môn có biết Lang Gia trượng một trong Đường Môn tứ bảo
là chí bảo của Thục Sơn chứ?" Ông nhìn thấy mọi người vẻ mặt kinh ngạc,
không đợi đặt câu hỏi, liền nói tiếp: "Từ nhỏ sư phụ ta liền nói với ta
Lang Gia trượng vốn là Thục Sơn chí bảo, trong đó có giấu một môn võ công cực
kỳ lợi hại. Sư phụ của sư phụ, cũng chính là sư tổ, vốn là người xuất gia, năm
đó có tư chất tốt nhất trong toàn bộ những người trẻ tuổi của Thục Sơn. Chưởng môn
cố ý truyền ngôi cho ông, liền sớm đem Lang Gia trượng cho ông ấy, muốn ông tu
tập võ công trong đó, đảm bảo trên lôi đài tranh chức chưởng môn sẽ đoạt giải
nhất." Ngừng một chút, tiên ông nói tiếp: "Không ngờ, sư tổ đến ngày
luận võ lại không hiện thân, sau đó đoàn người mới biết được ông cùng đại tiểu
thư của Đường Môn bỏ trốn. Chuyện cũ đã qua, lão phu sẽ giấu tên người đó. Hơn
nữa, các vị tuổi trẻ, có thể ngay cả Đường chưởng môn cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng lúc ấy là đại sự oanh động võ lâm."
Mạc Hi lúc bưng trà vô ý thoáng
nhìn qua vẻ mặt Mộc Phong Đình, biết hắn giang hồ bách sự thông sợ là có nghe
thấy.
"Người ta muốn bái tế là
nữ nhi duy nhất của bọn họ Đường Nghi." Nói đến chỗ này, trên mặt tiên ông
vẻ hồi tưởng ngày càng dày, đôi khi thần thái sáng láng, giống như trở lại
những năm tháng thanh xuân.
"Sư phụ từ nhỏ đi theo sư
tổ, hai người kém không đến mười tuổi, lại tình như phụ tử, cũng bởi vì như
thế, ông mới hận sư phụ đi theo yêu nữ Đường Môn, đem ông tuổi nhỏ vứt bỏ không
để ý. Bởi vì có một sư phụ phản bội bổn môn, ông ở Thục Sơn nhận hết khi dễ. Ta
từ nhỏ nghe theo sư phụ dạy bảo, mưa dầm thấm đất, liền sinh ra một tâm tư, thề
muốn lấy Lang Gia trượng về, giúp sư phụ cởi bỏ khúc mắc. Hơn nữa nó vốn là vật
của Thục Sơn, sao có thể lưu lạc bên ngoài."
Chuyện kế tiếp cho dù tiên ông
không nói, mọi người cũng có thể đoán được bảy tám phần. Mạc Hi thầm nghĩ: đây
chỉ sợ lại là một người dùng mỹ nam kế.
Tiên ông vốn tên là Nguyên
Thanh Trạch, vào năm mười tám tuổi, kiếm pháp mới thành, lợi dụng cơ hội một
mình xuống núi lịch lãm, tìm kiếm tung tích Lang Gia trượng. Lúc ấy ông mới ra
đời, mà Đường Nghi đã hai mươi bảy tuổi,