
cái, tôi liền vững vàng chân chính tựa vào lồng ngực hắn.
"Ngươi tỉnh rồi?". Giọng nói Hi Âm đạm mạc, giống như chưa từng có cảm giác bất ngờ.
Bởi vì sốt cao nên đôi môi Tô Quân nứt ra vài chỗ to, nhưng không có nửa phần huyết sắc. Hắn nhìn chúng tôi, trong mắt có mấy phần thê lương buồn bã.
Sau một lúc lâu, hắn nói: "Ta đã giết Mã viên ngoại".
Tôi kinh ngạc vô cùng, nói: "Ngươi nói gì vậy!". Là tôi nghe lầm hay là hắn nói sai?
Tô Quân hít sâu một hơi, lặp lại: "Ta nói, ta đã giết Mã viên ngoại".
Hi Âm nhíu mày, bình tĩnh nói: "Nhưng không phải Mã viên ngoại uống quá nhiều rượu, khiến cho bị nhồi máu cơ tim chết bất đắc kì tử sao?"
"Không phải". Hắn giơ tay che miệng ho khụ khụ, khuôn mặt vốn trắng bệch hiện lên vài phần ửng đỏ: "Mã viên ngoại vốn bị bệnh tim, cơ bản là không uống rượu được. Ngày đại hôn ấy, ta nghe nói hắn phải dùng trà thay rượu kính khách, liền bỏ thuốc tê vào trà của hắn, hắn mất đi vị giác, tự nhiên sẽ không phân biệt được đâu là rượu đâu là nước. Ta đổi nước trà mà hắn dùng để kính rượu thành rượu mạnh mà hắn không được uống. Ta trốn trong phủ, trơ mắt nhìn hắn uống từng ly từng ly, từng vò từng vò, cuối cùng nhồi máu cơ tim chết ngoài phòng tân hôn. Căn bản là không ai hoài nghi cái chết của hắn, tất cả mọi người đều nghĩ hắn uống nhầm rượu mạnh nên chết bất đắc kì tử.".
Lúc ấy tôi lại kinh hoảng lần nữa.
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn Tô Quân, hoàn toàn không nghĩ một công tử có bề ngoài tuấn mỹ như ngọc như vậy, có thể nói là người trong mộng của toàn bộ tiểu thư khuê các ở trong thành Lan Lăng, thế nhưng lại có thể nhẫn tâm giết người.
Ánh mắt Tô Quân mờ mịt, đáy mắt dần dần nổi lên màu ảm đạm. "Nàng biết, chuyện gì nàng cũng biết. Căn bản ta không gạt được nàng. Phi Tuyết nói muốn gánh tội thay ta, nàng lo lắng giấy không gói được lửa, sẽ có ngày ta một mạng đổi một mạng. Tất cả mọi chuyện đều do ta làm, ta lại có thể trơ mắt nhìn nàng chịu tội thay ta? Nên...nên ta quyết tâm đoạn tuyệt với nàng, nếu chuyện bị bại lộ, sớm muộn gì ta cũng phải đền mạng, ta không muốn Phi Tuyết liên lụy vì ta...Nhưng ta không nghĩ đến, nàng, nàng lại..."
"Ngươi không nghĩ đến, nàng lại thật sự chịu truyền thuyết mặt âm dương, hôn mê bất tỉnh?"
"Đúng, ta thật không ngờ. Người đời hiểu lầm nàng, nghi oan cho nàng, nhưng chỉ có ta biết, truyền thuyết gì đó, trời phạt gì đó đều là lời nói vô căn cứ. Ta từng lẻn vào Hồ phủ để xem nàng có khỏe hay không. Ai ngờ vừa đi đến cửa Vọng Hà hiên đã bị Hồ Nguyên Sinh phát hiện, hắn không cho phép ta gặp Phi Tuyết nữa, còn dùng gậy đánh đuổi ta đi, ta...khụ khụ khụ!". Hắn ho mạnh, ho đến mức gân xanh trên trán nổi lên, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị ho ra ngoài mới thoải mái. Vài giọt máu tươi đỏ sẫm rơi trên chăn bông, lan ra thành một mảng ghê người.
Hi Âm lấy trong tay ra mấy cây kim châm như làm ảo thuật, nhanh chóng châm cứu trước ngực Tô Quân, nhẹ nhàng nói: "Tô công tử, ngươi mới vừa tỉnh lại, thân thể còn rất yếu, có gì muốn nói đợi sau hẵng nói. Ta sẽ cho người đem thuốc đến cho ngươi, ngươi uống xong thì ngủ đi".
Tô Quân ho đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, cuối cùng hơi thở dịu đi vài phần, tay run rẩy gắt gao nắm lấy ống tay áo Hi Âm, gần như là cầu xin: "Ta van xin ngươi, hãy cứu Phi Tuyết, cứu nàng ấy..."
"Không nghĩ được thật ra ngươi vẫn quan tâm đến nàng". Hi Âm không nhanh không chậm thu ống tay áo lại, cười nhàn nhã nói: "Nhưng mà, người có thể cứu nàng không phải ta, không phải Tiểu Mai, cũng không phải Hồ Nguyên Sinh, mà là ngươi, Tô Quân. Cái đó gọi là tâm bệnh cần phải có tâm dược, tháo chuông cần đến người buộc chuông, ngươi mới là tâm dược của nàng ta, là người buộc chuông của nàng ta".
"Ngươi, ngươi nói gì?". Đồng tử hắn co lại như đầu cây kim.
"Vết ban hình con bướm trên mặt Chu Phi Tuyết là bị người ta dùng thuốc nhuộm vải vẽ lên, không phải do trời phạt, ta và Tiểu Mai đến đây cũng chỉ vì tìm thảo dược xóa ban. Về phần vì sao nàng bị hôn mê bất tỉnh, nguyên nhân rất đơn giản, do tích tụ trong lòng dẫn đến suy nhược, trừ khi chính nàng ta muốn tỉnh lại, nếu không ta chữa thế nào cũng uổng công".
Tôi bổ sung: "Đúng vậy, ngươi nghĩ rằng chúng ta rảnh rang không có việc gì làm nên chạy đến gánh hát xem ngươi hát kịch sao? Thật ra là người trong cuộc bàng quan, còn người bên ngoài thấy gấp gáp. Nếu nguyên nhân việc này là do ngươi, thì cũng chính tay ngươi phải kết thúc nó. Ngươi luôn miệng nói không muốn làm tổn thương Chu Phi Tuyết, không muốn làm cho nàng bị liên lụy. Nhưng ngươi có thật là vì muốn tốt cho nàng không? Ngay cả chuyện buông bỏ tất cả để trốn theo ngươi nàng cũng bằng lòng, thì còn sợ liên lụy gì chứ? Tô Quân, ngươi cũng biết, sự rời bỏ của ngươi là tổn thương tàn nhẫn nhất của nàng".
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trống rỗng mê man, lúng ta lúng túng nói: "Hóa ra người nàng yêu nhất...chính là ta..."
"Nếu là ta, sẽ không quan tâm đến chuyện ngươi sống hay chết, ngươi có diễn kịch tốt hay không, hay là bị giam trong nhà lao. Bởi vì yêu nên mới để ý, bởi vì để ý nên mới có thể bị tổn thương. Trước đây nàng