Old school Swatch Watches
Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Theo Đuổi Lính Đặc Biệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325985

Bình chọn: 9.5.00/10/598 lượt.

thấy em giống như một hoa hướng dương, là

quốc hoa của nước Nga, ngụ ý hướng tới ánh sáng, là hoa có thể làm cho

người ta có những hy vọng tốt đẹp."

"Ha ha" Tăng Tĩnh Ngữ ngượng

ngùng cười cười: "Thật ra thì em muốn nói anh mới là ánh sáng của em,

anh mới đem đến hy vọng về tương lai tốt đẹp."

Thiệu Tuấn ít khi lãng mạn, gật đầu một cái, đồng ý cách cô nói, "Ừ, anh là hoa hướng dương của em."

Tăng Tĩnh Ngữ vọt đứng dậy từ dưới đất, "Nhưng em muốn làm {Ưu Nhạc Mỹ}."

(An: cái này An thua rồi, k hiểu 3 chữ này luôn, chỉ biết có nghĩa ưu tú hơn người gì đó thôi!)

Thiệu Tuấn 囧 囧, bất đắc dĩ đồng ý, sau đó sẽ không có.

Sự thật chứng minh, nâng niu trong lòng bàn tay cái gì cũng không đáng nói, trông cậy vào Thiệu Tuấn nói, đời sau đi thôi.

Tăng Tĩnh Ngữ không đợi được như kỳ vọng, trong lòng từ từ đốt ngọn lửa nhỏ, dứt khoát trực tiếp đem người đụng ngã, giương nanh múa vuốt cởi quần

áo của anh ra, xù lông kêu gào: "Nhanh lên một chút cởi quần áo ra.” Thiệu Tuấn thật bị

động tác của Tăng Tĩnh Ngữ Hỏa hù sợ, vội vàng bắt lấy bàn tay đang làm

loạn, mặt nghiêm túc nói: "Trên lưng anh có vết sẹo rất khó coi." Anh đã từng soi gương xem qua, này vết sẹo chi chít chằng chịt, giống như

những con sâu lớn đang bò trên lưng, có chút ghê tởm.

"Anh cũng

không phải là em, nói không chừng em cảm thấy rất đẹp mắt thì sao?" Tăng Tĩnh Ngữ cưỡng từ đoạt lý, tay bị bắt nên sẽ dùng miệng để cắn, không

cởi được quần áo của anh thề không bỏ qua.

Thiệu Tuấn dứt khoát

buông cô ra tay trực tiếp đem người siết thật chặt tại trong ngực, chưa

từ bỏ ý định tiếp tục khuyên: "Anh không lừa em, thật sự rất khó coi."

Tăng Tĩnh Ngữ phát tiết, cách lớp quần áo hung hăng cắn trên vai anh một

cái, Thiệu Tuấn hết sức chịu đựng, cho đến khi cô nhả ra mới thử dò xét

hỏi: "Đã bớt giận chưa?"

Tăng Tĩnh Ngữ lắc đầu một cái nói: "Không có, trừ phi anh cho em xem."

Thái độ của Thiệu Tuấn rất kiên quyết nói: "Không thể."

Đôi mày thanh tú của Tăng Tĩnh Ngữ nhíu chặt, lời nói ra khiến cho người ta kinh ngạc đến chết cũng không ngừng mà nói: "Chẳng lẽ tương lai chúng

ta lên giường anh cũng không cởi quần áo?"

Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thân thể cứng đờ, quay mặt qua chỗ khác không muốn nhìn cô.

Tăng Tĩnh Ngữ cười cười, "Cho nên, đến lúc đó vẫn không thể không cởi cho em xem, chuyện sớm hay muộn, anh rối rắm Pi a." (tiếng khinh bỉ trong

tiếng TQ)

Thiệu Tuấn hơi thả lỏng bàn tay siết chặt lấy cô, Tăng Tĩnh Ngữ nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng, "Anh yên tâm đi, em từ trước đến giờ rất bạo gan, không sợ đâu mà lo."

Cũng không đợi câu trả lời của anh, Tăng Tĩnh Ngữ lập tức tránh thoát giam cầm của anh, tự

động cởi bỏ đồng phục tác chiến cùng huấn luyện của anh, da tay của anh

rất tốt, màu da lúa mì khỏe mạnh dưới ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ

tạo ra ánh sáng bạch, Tăng Tĩnh Ngữ như một tên trộm, trộm lấy quần áo

Thiệu Tuấn, thấy anh không có ý tứ phản kháng trong nháy mắt sắc tâm nổi lên, giơ tay lên trực tiếp sờ soạng đi lên, Thiệu Tuấn bất thình lình

run rẩy, Tăng Tĩnh Ngữ cúi đầu cười trộm, đùa dai di chuyển tay đến bóp

điểm nho nho trước ngực anh.

"Hừ. . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thiệu Tuấn nhạy cảm hừ ra tiếng, vội vàng bắt được tay của cô cảnh cáo nói: "Em đừng có sờ loạn."

Tăng Tĩnh Ngữ đặc biệt nghe lời gật đầu, "Anh buông em ra, bảo đảm không sờ soạng lung tung."

Thiệu Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi buông tay cô ra, Tăng Tĩnh Ngữ mặt

nghiêm chỉnh di động qua lại, như con chim nhỏ nép sát vào trong ngực

Thiệu Tuấn, đầu dựa vào bờ vai của anh, giơ tay lên thử góc độ một chút, nhưng luôn là đến chỉ có thể nhìn nửa gương mặt Thiệu Tuấn, cuối cùng

cô có chút tiết khí đưa di động cho Thiệu Tuấn, ỉu xìu mà nói: "Anh chụp đi."

Thiệu Tuấn giơ tay lên thử góc độ, rất nhanh sẽ "Rắc rắc"

một tiếng." Ngay sau đó đẩy Tăng Tĩnh Ngữ một cái nói: "Bây giờ anh có

thể mặc quần áo vào rồi chứ."

Tăng Tĩnh Ngữ nghiêng đầu hôn một

cái lên mặt anh, "Chưa được, chụp mấy tấm nữa." Sau đó đứng lên đưa tay

đi kéo anh, Thiệu Tuấn tránh tay của cô ra, cẩn thận đứng dậy tận lực

không để cho cô nhìn thấy lưng của mình, hai người đưa lưng về phía biển hoa, Thiệu Tuấn phối hợp động tác của cô ôm cô, hoặc là thân mật dán

mặt vào của cô, chỉ là vẻ mặt trước sau như một, nghiêm túc, giống như

người khác thiếu anh mấy triệu.

Tăng Tĩnh Ngữ đem hình đưa cho

anh nhìn, có chút ghét bỏ mà nói: "Sao anh lại không cười." Sau đó thừa

dịp anh không để ý chạy đến sau lưng của anh, Thiệu Tuấn nhanh chóng

xoay người, nhưng vẫn là không mau hơn ánh mắt của Tăng Tĩnh Ngữ.

Thiệu Tuấn nắm chặt điện thoại di động trong tay, gân xanh trên mu bàn tay

nổi lên, thân thể cứng ngắc sắc mặt đen thui, thật ra thì anh đối với

Tăng Tĩnh Ngữ cho tới bây giờ đều không tự tin, cô luôn nói là "Em phát

hiện anh rất khỏe mạnh đẹp trai nha, em cảm thấy anh so với anh ta đẹp

trai hơn."

Nghe nhiều anh tự nhiên cảm thấy, Tăng Tĩnh Ngữ bởi vì vẻ đẹp trai nên mới thích anh, cho nên anh sợ Tăng Tĩnh Ngữ nhìn đến

anh m