
bị cô nhìn ra rồi, ánh mắt quả thực sắc bén. Lại nói, trước kia Trầm
Ngôn nói em giả vờ thục nữ, em cũng cảm thấy thế, em cũng không đáp lại, đến cô cũng nói sắc bén như thế, Hàn Hàn có đứng trước mặt cô cũng chỉ
người thứ hai, diễn đạt thế này, Audrey Hepburn cũng phải gọi bằng sư
phụ, nhường đất diễn lại cho cô, chậc chậc. . . . . . . . . . . . . . ."
Tăng Tĩnh Ngữ nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, hướng về phía Tô Nhĩ quan sát từ trên xuống dưới một lượt, "Em cũng cảm thấy thế, so
với Phù Dung tỷ gì đó vẫn còn đẹp hơn một chút."
"Phốc" một
tiếng cười nhẹ, Tô Mặc thành công bị ngôn ngữ đùa giỡn dũng mãnh của
Tăng Tĩnh Ngữ chọc vui, nghe cô nói cuồng như vậy, anh vốn là còn nghĩ
lần này, thế nào cũng phải mượn tới cả nữ vương làm nền, kết quả lại lên voi xuống chó biến thành Phù Dung tỷ, có cảm giác trực tiếp từ trên
trời rơi xuống đất, cô gái này nói chuyện quá buồn cười, anh không muốn
cười cũng không được.
Tăng Tĩnh Ngữ thấy thế trong nháy mắt trên
mặt dâng lên vẻ đắc ý, hướng Tô Mặc nhíu lông mày, giọng nói vui vẻ nói: "Anh đẹp trai, cho tiếng vỗ tay đi."
Tô Mặc trong nháy mắt đơ
luôn, anh có cảm giác bị người ta đùa giỡn. Mà Tô Nhĩ bên kia lại đang
ném cho Tăng Tĩnh Ngữ một cái khinh bỉ xem thường, quát một tiếng: "Nhìn tính cách của em xem, có mặc long bào cũng thể trở thành Hoàng đế, có
giả bộ cho giống nữa cũng chỉ có thể là thủ lĩnh phường trộm cướp, ít
nói nhảm đi."
Tăng Tĩnh Ngữ vô tội bĩu môi, "Tính tình em như thế nào cô còn không biết sao? Cô đúng là chị em gái thất lạc lâu nay của em."
Tô Mặc tay phải nắm quyền chống đỡ trên bờ môi, cố sức nhịn cười đến
nghẹn. Tô Nhĩ khẽ nhíu mày liếc nhìn người khác hả hê, được, lại còn chị em thất lạc nữa chứ, nếu lại chà đạp cô ấy là thì chẳng khác nào tự
chửi mình. Cô đột nhiên hối hận vô cùng tại sao ban đầu lại nói ra câu
nói này, đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà.
Nhân viên phục vụ rất nhanh mang thức ăn lên, lúc ăn cơm ba người mới không tiếp tục đả
kích lẫn nhau nữa. Tô Nhĩ ở chỗ ngồi thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, bộ dáng lo lắng trùng trùng.
Sau khi ăn xong,
Tô Mặc gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, Tô Nhĩ rất không có lương
tâm ném xuống Tăng Tĩnh Ngữ cho Tô Mặc nói: "Một lát anh đưa Tĩnh Ngữ
trở về đi, em có chút việc gấp."
Tô Mặc gật đầu, nhàn nhạt đáp một tiếng "Được..!"
Ba người cùng đi ra nhà hàng, sau khi Tô Nhĩ lái xe đi, Tăng Tĩnh Ngữ cũng đi theo Tô Mặc lên xe.
"Bây giờ em trở về trường học sao?" Tô Mặc nhẹ giọng hỏi, âm thanh vô cùng
từ tính, trái tim nhỏ bé của Tăng Tĩnh Ngữ run lên đột nhiên lại nghĩ
tới ngày đó anh nói câu kia "Tôi thay cô ấy nhận lỗi với cô." Thật sự là tinh khiết mộc mạc, kết hợp với mọi thứ xung quanh có thể so với hiệu
quả3D, trong nháy mắt mê muội, líu ríu nói: "Anh là MC sao? Giọng nói
sao lại có thể dễ nghe như vậy."
Tô Mặc không ngờ cô sẽ hỏi như
vậy, anh từ trước đến nay đều biết bản thân có giọng nói trời cho, nhưng bị người khác khen trắng trợn như vậy thật đúng là lần đầu. Khuôn mặt
trắng nõn dịu dàng lộ ra nụ cười nhạt, "Anh làm nghề tự do, chính xác mà nói là vô công rỗi nghề, nhưng nghe em nói như vậy, anh thật muốn đi
thử làm MC một chút."
"Ha ha, đi đi, đi đi, nhớ sau khi nổi tiếng ký tên cho em, quần áo giầy dép gì đó tất cả đều ký tên cho em, sau đó
em lại cầm đi bán đấu giá, khẳng định kiếm được thật nhiều tiền." Tăng
Tĩnh Ngữ hướng về phía Tô Mặc, ánh mắt long lanh, không phải cô nói quá, mà là Tô Mặc thật sự rất đẹp trai, không giống với vẻ đẹp khỏe mạnh nam tính của Thiệu Tuấn. Da tay của anh rất trắng, mắt không quá to lại hẹp dài, sống mũi thẳng, bờ môi rất mỏng lúc nào cũng khẽ cong lên, khiến
cho người đối diện có một cảm giác dịu dàng nho nhã. (An: nuốt nước bọt, thật muốn sờ một cái xem thế nào!)
"À....!" Tô Mặc khẽ cười một
tiếng, đối với cách nói Tăng Tĩnh Ngữ không có bất kỳ nhận xét nào,
nhưng trong lòng lại rất thích tính tình hoạt bát nhanh nhẹn của Tăng
Tĩnh Ngữ, không nhịn được nói một câu, "Lần sau nếu còn gặp phải tình
huống như vậy thì không nên nóng nảy như thế."
"Sao?" Tăng Tĩnh
Ngữ quay đầu lại nhìn Tô Mặc, ngơ ngác im lặng mấy giây, ngay sau đó mới có phản ứng, "À, anh đang nói chuyện lần trước đáy à. Em biết anh nói
để nhắc nhở em không được chọc vào mấy loại người như thế đúng không,
lái xe xịn, chỉ bộ quần áo trên người cũng là cả một đống tiền mà người
khác tiết kiệm bao nhiêu năm mới có được, quả thật, động vào hạng người
như thế có lý cũng không nói được."
Tô Mặc cũng không phủ nhận
cách nói Tăng Tĩnh Ngữ, ánh mắt nhìn cô như có như không gật đầu thật
nhẹ, cho là cô đã hiểu. Khởi động xe, ra khỏi chỗ đậu, một chỗ khúc
quanh, anh đang chuyên tâm quay đầu xe, chỉ nghe bên tai truyền tới âm
thanh hơi của tức giận Tăng Tĩnh Ngữ, "Mặc dù hạng người như thế không
dễ chọc, nhưng thấy cô ta như vậy em cũng không sợ đắc tội."
Qua
chỗ khúc quanh, Tô Mặc không hiểu sao lại nghiêng đầu nhìn về phía Tăng
Tĩnh Ngữ, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, ánh mặt trời màu
vàng xuyên t