
i hầm băng, rốt cuộc hắn đã
không chịu đựng được mà hôn mê bất tỉnh, sau đó sốt cao không ngừng, tận đến mấy ngày sau mới tỉnh.
Sau khi biết được việc này, Tống Tuệ
Viễn tức giận, gọi tất cả nô bộc trong phủ ra, muốn hắn chỉ ra và xác
nhận xem người nào đã lừa hắn vào hầm băng, hắn nhìn kỹ từng người một
cũng không thấy được người đã lừa hắn lúc trước. Tống Tuệ Viễn lại sai
người tra rõ, mới biết người nổi danh trong phủ mà ngày đó cứu hắn không biết đã đi đâu.
Sau đó Mặc Lan lại hỏi mọi người trong Tống phủ, cũng không ai biết tiểu cô nương cứu hắn là ai.
Tận đến khi Ngọc Hà bị bán vào Phụng vương phủ làm nô tỳ, cố ý tìm cơ hội ở trước mặt hắn nói rằng khi còn bé trong lúc vô tình đã cứu một người ra khỏi hầm băng, nàng miêu tả cũng không khác lắm so với tình cảnh năm
đó, mà tuổi tác nàng cũng xấp xỉ, hơn nữa lúc đó nàng vẫn là thiên kim
nhà quan, theo cha nàng đến nhà ngoại tổ phụ chúc tết cũng hợp tình hợp
lý, bởi vậy hắn tin lời nàng nói, tin tưởng nàng chính là tiểu cô nương
năm đó đã cứu hắn.
Nghe hắn nói, Dung Tri Hạ thực kinh ngạc, nàng không nghĩ tới, đứa nhỏ mà nàng vô tình cứu lại chính là hắn.
Mặc Lan nói tiếp – “Sở dĩ ta sủng ái Ngọc Hà là vì tin lầm nàng ta, nghĩ
nàng ta là cô bé mà năm đó đã cứu tar a khỏi hầm băng. Vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, ta nạp nàng làm thiếp, cưng chiều nàng vô cùng.”
Lại thêm chuyện cha nàng bởi hắn tố giác mà bị Hoàng thượng vấn trảm, nên
tâm hắn sinh áy náy, có ý muốn bồi thường nàng, cho nên phá lệ dung túng nàng, không nghĩ tới ngay từ đầu, chuyện này chỉ là một âm mưu.
Không thể ngờ được đây là nguyên nhân mà hắn sủng ái Ngọc Hà, sau khi Dung
Tri Hạ kinh ngạc, nghi hoặc hỏi – “Vậy làm sao chàng biết nàng ta lừa
chàng?”
“Thật khéo bởi vì một cơ duyên mà ta biết được nàng mới thực sự là tiểu cô nương năm đó đã cứu ta.”
Nhưng vì sao mà biết được việc này thì hắn không thể nói với nàng, hắn chỉ
mong sau khi biết được chân tướng sẽ hóa giải được sự xa cách và kháng
cự của nàng đối với hắn.
Dung Tri Hạ nhớ đến kiếp trước, sau khi
nàng gả đến Phụng Vương phủ thì có đủ loại cảnh ngộ, nàng từng chờ mong
trượng phu tới vô số đêm, nàng từng vô cùng hâm mộ ghen tị khi Ngọc Hà
được hắn sủng ái, nàng từng thương tâm bởi vì hắn coi thường, nàng từng
không chỉ một lần hốt hoảng bất lực, dùng ánh mắt cầu xin, hi vọng hắn
có thể vươn tay ra giúp đỡ nàng.
Mà nay, hắn nói tất cả chỉ là do hắn tin lầm người.
Bất luận có phải hắn tin lầm người hay không, hắn cũng không nên vì sủng ái Ngọc Hà mà không hỏi đúng sai thị phi, thờ ơ lạnh nhạt, mặc kệ nàng ta
khi dễ thê tử vô tội là nàng.
Hắn thân là trượng phu của nàng
nhưng lại chưa bao giờ hoàn thành một phần trách nhiệm với nàng, mặc kệ
nàng bị người ta nhục nhã ở Vương phủ, cuối cùng còn chết không minh
bạch.
Nghĩ đến kiếp trước nàng bị chịu đủ loại nhục nhã và bạc
đãi thì không thể tha thứ cho hắn, không phải vì một câu tin sai người
của hắn thì có thể lau sạch.
Kiếp trước, thậm chí vì sao mình
chết nàng cũng không biết, trí nhớ của nàng vào ngày nàng chết đi cũng
rất mơ hồ, nàng không nhớ rõ bản thân chết như thế nào, và người nào hại nàng chết.
Có lẽ nàng nên cảm tạ tên hung thủ đã sát hại nàng,
vì nếu không có hắn, nàng cũng không có cơ hội sống lại lần nữa. Nếu
nàng không chết, thì có lẽ giờ phút này vẫn sống uất ức tự ti như thế.
“Nay ta đã biết hết toàn bộ chân tướng, biết được nàng mới là người năm đó
đã cứu ta, ta sẽ đối xử thật tốt với nàng, chúng ta………”
Hắn còn chưa dứt lời liền nghe Dung Tri Hạ hờ hững nói – “Ta mệt nhọc.”
Nói xong nàng liền xoay người, đưa lưng về phía hắn, biểu lộ không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới sau khi hắn kể ngọn nguồn của sự tình cho
nàng, nàng vẫn xa cách đạm mạc với hắn như vậy, nghĩ muốn nói chút gì
đó, nhưng cuối cùng tất cả đều hóa thành một cái thở dài không tiếng
động, hắn nén xuống, rồi ôn thanh nói – “Vậy nàng mau ngủ đi.” Ký ức lúc bị giết hại ở kiếp trước của Dung Tri Hạ luôn mơ hồ, không rõ.
Nàng đi lên một đoạn hành lang đã từng đi qua, cố gắng nhớ lại trước lúc bị giết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, kẻ giết hại nàng là ai.
Tuy rằng vì bị người này giết, nàng mới có cơ hội trọng sinh, nhưng nếu
không tìm ra hung thủ, kiếp này có thể lại bị kẻ đó giết.
Đi vào một cái cổng vòm, nàng dừng lại cước bộ.
“Tiểu thư, người đang làm gì thế?” – Thấy nàng đi đường chốc chốc lại ngừng,
khi thì ngẩng đầu nhìn xung quanh, khi thì cúi đầu trầm tư, nha hoàn
Hiểu Trúc bên cạnh không kiềm chế được nghi ngờ hỏi.
“Ta đang tìm một đoạn ký ức.” – Dung Tri Hạ nhìn phía bên kia cổng vòm, nàng nhớ rõ
đi đến cuối là thông tới một mảnh rừng hoa đào, có một cái gì đó mơ hồ
nhoáng lên trước mắt nàng, nàng cố gắng thử bắt giữ hình ảnh chợt lóe
rồi biến mất kia, nhưng đáng tiếc vẫn không nhớ được gì như cũ.
“Ký ức gì cơ?” – Hiểu Trúc không rõ nên hỏi.
“Không có gì.” - Dung Tri Hạ lắc đầu không nói thêm gì nữa, vì không muốn đời
này lại bị giết chết, nàng phải mau chóng nhớ lại đoạn trí nhớ bị mất
này, tìm ra n