
ền cho Lsy Thành đã bị Mã đại tẩu phát hiện, không chỉ
có thế, hắn lại còn lấy tiền để cho nhi tử đi học, Sơn Tảo thở dài, “Rõ
ràng là bọn họ cố ý, sao lại có thể đưa tiền, thật không biết Mã đại ca
nghĩ thế nào…”
Chử Vân Sơn nhìn Lý Thành cười vui vẻ đứng bên canh Mã gia, lắc đầu, “Người hiền sẽ bị bắt nạt, chính hắn cúi đầu trước, muốn trách
Chỉ có thể trách bản thân hắn.”
Mã đại ca nhìn thấy nhiều người trong thôn đều đến đây xem náo nhiệt, mặt
đỏ lên, cuống cổ, “Ngươi muốn ta làm thế nào? Hắn nói nếu không đưa
tiền, hắn sẽ đi kiện ta thông gian với phụ nữ đã có chồng! Ngươi có biết đây là tội danh gì không? Đến tai quan phủ thì ta còn mạng sống không
hả?”
Mã đại tẩu giận hơn, “Thông gian! Muốn kiện cũng sẽ đem phụ nhân nhà hắn
trầm đường (dìm sông), ngươi cần gì phải trả tiền!” Không biết nàng nghĩ tới đâu, giọng điệu liền biến đổi, “A, ta hiểu! Ngươi cùng với cái hồ
ly tinh kia nguyên bán có léng phéng phải không! Nếu không sao ngươi lại muốn đưa tiền cho nó! Ngươi, ngươi, ngươi…”
Sắc mặt Mã đại tẩu trắng bệch, cây chổi giơ lên cao chán nản rơi xuống,
giống như bị kích thích lớn, nàng chỉ có một đứa con trai, năm nay mới 3 tuổi, yêu thương giống như sinh mạng của mình, không muốn đứa bé thiệt
thòi, một lòng muốn góp tiền để đứa bé đi học, ngày sau có thể trở thành người có ích, thật vất vả lắm mới chuẩn bị đưa đứa bé đến học đường tốt nhất ở trên trấn, không ngờ lấy hà bao ra nhìn, số tiền để dành trước
đó chỉ còn hơn phân nửa, nàng ở nhà tìm đến long trời lở đất, còn tưởng
rằng gặp trộm, cho đến khi Lý Thành đến tìm Mã đại ca đòi tiền, nàng mới biết thì ra tướng công nhà mình đem tiền đi chận miệng Lý Thành, nàng
rất tức giận, liền nhặt lên cây chổi nháo lên.
Mã đại tẩu nhìn bốn phía vừa lúc nhìn thấy được Lý Thành đang cười đến
không khép được miệng, tức giận công tâm, nàng cần cây chổi lên liền
đánh tới, “Ngươi không phải là người mà! Thấy nhà chúng ta dễ khi dễ lắm phải không! Lão nương đánh chết ngươi! Trả tiền của nhi tử ta lại cho
ta!”
Lý Thành vội tránh né, nhưng tên mặt cũng bị vài phát, Mã đại tẩu liều
mạng, mỗi lần hạ xuống đều nghe thấy tiếng Lý Thành kêu rên.
Tất cả mọi người nhìn thấy nhưng cũng không có ai dám tiền lên, Ngưu lão bị người kêu qua, cũng hữu tâm vô lực, Mã đại tẩu phải ăn thiệt thòi lớn
như vậy, lại có liên quan đến nhi tử bảo bối, mắt đều đỏ, ai dám đi lên
đụng phải rủi ro này.
Ngưu lão không thể làm gì khác hơn là hỏi Mã đại ca đang núp một bên, sau
khi hiểu rõ tức giận mắng thẳng Mã đại ca. Mã đại ca tự biết đuối lý,
hắn vốn là người nhát gan lại sợ phiền phức, với sự tức giận này của
nương tử, hắn cũng không có gan đấu ngang với Mã đại tẩu.
Lý Thành vừa rên vừa chạy, Mà đại tẩu mệt thở hồng hộc, đánh chạy Lý
Thành, nàng còn chưa hả giận, một cước đá văng cửa chính Lý gia, vọt vào đem vật gì có thể đập thì đập, đem Vương thị kéo lại, còn tịch thu luôn chút tiền trên người Vương thị, Vương thị cầu xin nàng, “Đại tẩu, đại
tẩu, ta van cầu ngươi! Tiền này ngươi không thể lấy, trong nhà còn chút
tiền cũng bị mất, ta cùng bọn nhỏ còn phải ăn cơm mà, ta dập đầu với đại tẩu, ta cầu xin ngươi, xem như ngươi thương cho bọn nhỏ, thương cho mẹ
con số khổ chúng ta đi!” Nói xong Vương thị liền dập đầu.
Mã đại tẩu nhỏ một cục đàm lên mặt Vương thị, “Con ngươi tính toán tiền
của con ta, ta còn quản đến nhi tử ngươi làm gì? Cả nhà đều không biết
xấu hổ!”
Hai đứa bé của Vương thị run sợ lẩy bẩy, Nhị Lang tuổi còn nhỏ, oa một
tiếng khóc lên, Đại Lang ôm thật chặt Nhị Lang, núp ở góc tường, cho dù
Vương thị cầu khẩn như thế nào, Mã đại tẩu vẫn đem tiền lấy đi, còn đập
guồng quay sợi của Vương thị.
Ra khỏi Lý gia, Mã đại tẩu liền nhéo lấy lỗ tai của Mã đại ca, “Ngươi cút
về nhà quỳ cho ta! Tối nay không cho phép ăn cơm!” Đại ca ai u ai u
nghiêng người đi vào. Bùm một tiếng cửa nhà đóng lại, để lại Vương thị
trong nhà mình, ngơ ngác nhìn guồng quay sợi bể tan tành, cùng đám người trong thôn đứng xem náo nhiệt.
Vương thị cũng có hơi ghê tởm, nhưng mà… Nếu không phải nam nhân như Lý
Thành, nữ nhân nào nguyện ý trở thành như vậy? Sơn Tảo nghĩ đến dáng vẻ
Vương thị khi lần đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng là một người biết tiến
biết lùi, thở dài, nàng có chút chua xót. Đây chính là mệnh của nữ nhân, gặp phải loại nam nhân như thế nào, sẽ có dạng cuộc sống như vậy.
Thôn dân đến xem nào nhiệt dần dần tản đi, không ai đi chú ý Vương thị. Sơn
Tảo đang do dự có nên đi xem Vương thị một chút hay không, cánh tay đã
bị người đụng một cái, quay đầu lại, nhìn thấy Chử Vân Sơn đã mang ra
một chiếc túi, Sơn Tảo mở ra nhìn một chút, bên trong có chút lương thực cùng một ít thịt, nàng có chút không hiểu.
Chử Vân Sơn giải thích, “Cho tiền nàng ấy cũng không giữ được, không bằng
cho những thứ này, dầu gì cũng có thể qua được mấy ngày, guồng quay sợi
này sửa lại một chút cũng có thể dùng, nàng đi tới đưa cho nàng ấy đi.”
Sơn Tảo cảm kích, cười cười nhìn Chử Vân Sơn, cầm túi đưa đến Lý gia.
Chử Vân Sơn đã có một thời gian không vào núi rồi, Sơn Tảo ban đầu