Polly po-cket
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329782

Bình chọn: 8.00/10/978 lượt.


-

Không bằng trước cho Thái hậu uống chút nước đường, Thái hậu sẽ thoải mái hơn

nhiều.

Lưu Viện sĩ nghe thấy lời

ấy đột nhiên giận dữ quát:

-

Kẻ nào ở đây hồ ngôn loạn ngữ. Bệnh của thái hậu chính là tiêu khát phải kị đồ

ngọt, sao có thể dùng nước đường.



Lưu Viện sĩ gầm lên một

tiếng khiến mọi người đều giật này mình. Phải biết rằng hắn không phải là người

dễ phát hỏa, huống chi đây còn là tẩm cung thái hậu.

Mọi người không hẹn mà

cùng nhìn về phía Tương Nhược Lan, như vậy, Lưu Viện sĩ cũng biết người vừa nói

lời hoang đường khi nãy chính là Tương Nhược Lan.

Lưu Viện sĩ đi tới phía

Tương Nhược Lan, Diệp cô cô thấy sắc mặt Lưu Viện sĩ không tốt vội đi tới bên

người Tương Nhược Lan, ngầm nhắc nhở thân phận của nàng cho Lưu Viện sĩ.

Lưu Viện sĩ nghe nói đây

chính là Hầu phu nhân đã từng cứu phu nhân mình, sắc mặt hơi hòa hoãn xuống

nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.

Hắn nhìn Tương Nhược Lan

hỏi:

-

Hầu phu nhân, xin hỏi Hầu phu nhân chính là đại phu?

Tương Nhược Lan cười khan

một tiếng:

-

Ta không phải.

Lưu viện sĩ nhướng mày,

sắc mặt càng trầm:

-

Hầu phu nhân, phàm là hành y phải luôn luôn nghiêm cẩn, nó liên quan đến tính

mạng con người, không thể chấp nhận nửa tia sơ sót! Bản quan cũng nghe nói Hầu

phu nhân rất có hiểu biết trong việc thực liệu, nhưng Hầu phu nhân hoàn toàn

không thông y lí, như vậy đừng tùy tiện đưa ra chủ ý, tránh xảy ra sai xót. Nếu

không phải bản quan ở đây, Hầu phu nhân có biết hậu quả thế nào không?

Tương Nhược Lan lúc này

cũng có chút hối hận, tại sao không đợi Lưu viện sĩ đi rồi mới cho Thái hậu

uống nước đường? Như vậy sẽ không phiền toái thế này. Nhưng lại nghĩ, Thái hậu

không thể dùng những đồ ngọt là điều ai cũng biết, nếu mình cho Thái hậu uống

nước đường thì các cung nữ cũng sẽ ngăn lại. Cuối cùng, vẫn là nên nói cho Lưu

viện sĩ mới là cách tốt nhất.

Nhưng mà trung y thì mình

không biết, tây y thì hắn không thông, nên nói thể nào đây.

Hơn nữa, Thái hậu vốn

quen thuộc với bộ dáng bình thường của Tương Nhược Lan, nếu mình nói ra, có thể

nghi ngại mình hay chăng?

Tương Nhược Lan càng nghĩ

càng rối

Lưu Tử Căng bên cạnh biết

rõ tính cha, thấy cha nghiêm túc dạy dỗ Tương Nhược Lan như thế, lại thấy sắc

mặt Tương Nhược Lan không vui, tưởng rằng nàng không xuống được thang, vội đi

tới, hòa nhã nói với Tương Nhược Lan:

-

Hầu phu nhân, bệnh tiêu khát quả thật không thể dùng những đồ ngọt, như thế chỉ

khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn. Ta cũng biết là phu nhân vô cùng quan tâm

thái hậu nên mới nói lỡ. Viện sĩ đại nhân tính tình thẳng thắn, nói chuyện mạo

phạm, xin thứ lỗi!

Nói xong cúi người trước

Tương Nhược Lan một cái.

A Diệp bên cạnh cũng nói:

-

Đúng thế, Hầu phu nhân chỉ là nhất thời nói lỡ, Lưu viện sĩ không nên để ý

Dù Lưu viện sĩ phẩm cấp

không cao nhưng y thuật rất cao. Hơn nữa, tính tình bộc trực, trong mắt chỉ có

bệnh nhân và y thuật, không tham dự chuyện tranh đấu cung đình. Bệnh của Thái

hậu vẫn nhờ hắn chữa trị mới có thể chịu được lâu như vậy nên vẫn nhận được sự

kính trọng của mọi người

Lúc này, Tương Nhược Lan

chỉ cần tùy ý phụ họa hai câu thì chuyện sẽ qua. Nhưng Tương Nhược Lan biết nếu

lúc này không cho Thái hậu bổ sung glucozo thì chỉ e Thái hậu sẽ lại ngất xỉu,

mà đã ngất cũng sẽ không dễ dàng tỉnh lại nữa.

Nàng nghĩ trước nghĩ sau,

trong lòng sắp xếp từ ngữ hồi lâu cuối cùng đành nói với Lưu viện sĩ:

-

Viện sĩ đại nhân, ta cũng biết chứng tiêu khát không thể ăn đồ ngọt, nhưng ta

cũng đã nghe người ta nói qua, chứng tiêu khát chính là tiểu ra đường, không

biết có đúng không?

Lưu viện sĩ cau mày, gật

đầu nói:

- Không sai!

-

Người đó nói, bệnh tiêu khát sở dĩ tiểu ra đường là vì lượng đường trong máu

bệnh nhân quá cao. Lưu viện sĩ, có phải là đạo lí này!

Vẻ mặt Lưu viện sĩ bắt

đầu chú ý:

-

Không sai. Quả thật là như thế

Tiếp theo tự lầm bẩm

“đường trong máu” từ này dùng rất chính xác…

Tương Nhược Lan lại nói:

- Người nọ còn nói, chứng bệnh tiêu khát đều phải dùng thuốc, không ngừng

cân bằng âm dương, tạng phủ, hẳn là có tác dụng ức chế lượng đường.

Lưu viện sĩ một mực gật

đầu, đây chỉ là những người học qua y lí thì sẽ biết, như vậy “người nọ” trong

miệng Hầu phu nhân hẳn cũng là người tinh thông y lí, biết điều đó cũng không

có gì là lạ. Cho nên nét mặt Lưu viện sĩ cũng không có gì đặc biệt. Cho đến khi

Tương Nhược Lan nói đến một câu:

-

Nguyên nhân Thái hậu té xỉu chính là ở đây!

Lưu viện sĩ biến sắc:

-

Hầu phu nhân ý chỉ là thuốc của bản quan kê có vấn đề

Những người y thuật cao

đều có chút tự phụ, huống chi là Lưu viện sĩ vốn đứng ở trên cao. Vừa nghe có

người nghi ngờ mình, lập tức dựng hết lông mao.

Các cung nữ bên cạnh đều

biêt Tương Nhược Lan là người như thế nào, biết rõ nàng không thông y thuật,

thấy nàng nghi ngờ y thuật của Lưu viện sĩ không khỏi trách thầm nàng đang làm

loạn.

Đương nhiên, nét mặt vẫn

không dám có chút bất kính.

Phía sau, A Diệp cầm

chiếc gối thêu hoa hồng đặt ở sau lưng cho Thái Hậu ngồi dựa.

-

Thái Hậu, người xem Nhược Lan tiểu