
An viễn hầu không phải không có tình nghĩa với ngươi, nếu không khi nãy đã
không nói đỡ cho ngươi. Về phần thiếp thất...
Thái hậu vỗ vỗ vai nàng:
- Phàm là
nhà có chút gia thế đều không tránh được tam thê tứ thiếp, ngươi cho dù rời
khỏi Hầu phủ thì sau này chẳng lẽ sẽ không gặp phải chuyện như thế? Có lẽ sẽ
còn khó xử hơn.
Tương Nhược Lan trong
lòng vô cùng uể oải, đã không có sức mà đáp lại thái hậu
Thái hậu tiếp tục nói:
- Ta thấy
An viễn hầu tốt lắm. Dù thứ trưởng tử kia là phiền toái nhưng không sao, lần
này không được, lần sau ta còn có cách.
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không
cần, Thái hậu không cần để ý hài tử kia. Cho dù không có hài tử đó, ai dám cam
đoan không còn hài tử tiếp theo. Với ta mà nói, có phải trưởng tử hay không thì
không có gì khác biệt. Hài tử là vô tội.
Thái hậu nhìn nàng một
chút, sau đó ôm nàng vào trong lòng:
- Hài tử,
sao ngươi giống hệt cha ngươi như vậy, đều dễ mềm lòng, ngươi muốn ta phải làm
thế nào bây giờ?
Bà ôm lấy Tương Nhược
Lan, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía phía trước, suy nghĩ bay tới một nơi rất
xa.
- Thiến
Di, bất kể kết quả thế nào, lòng ta với nàng vĩnh viễn không thay đổi.
- Thiến
Di, vì sao nàng phải làm như vậy, nàng rõ ràng biết lòng ta chỉ có nàng, nàng
làm như vậy là hại Liễu Nhi.
- Thiến
Di, nàng đừng khuyên ta nữa, nàng nói muốn Liễu Nhi thay nàng ở bên ta, bây giờ
Liễu Nhi đã chết, lòng của ta cũng đã chết. Ta thầm nghĩ nuôi Nhược Lan lớn
lên, có đôi khi nhìn con bé, ta đã nghĩ, thiếu chút nữa, con bé là con của
chúng ta.
- Thiến
Di, cả đời này, ta có thể có những kí ức với nàng đã là vui vẻ rồi, sau khi ta
chết, nàng giúp ta chăm sóc Nhược Lan cho tốt...
Bá Viễn, Bá Viễn, chàng
xem, Nhược Lan giống hệt chàng như vậy. Là thiếp có lỗi với chàng, nhưng thiếp
nhất định sẽ bảo vệ Nhược Lan......
Bá Viễn......
Thái hậu trong lòng đau
đớn, không nhịn được mà rơi lệ.
Ra Từ trữ cung, Tương
Nhược Lan thấy Cận Thiệu Khang còn đứng chờ trước cửa Từ trữ cung nhưng không
thấy thái phu nhân.
Tương Nhược Lan đi qua,
hỏi:
- Mẫu
thân đâu?
Cận Thiệu Khang đáp:
- Bà về
trước rồi. Lại hỏi: - Thái hậu có trách cứ nàng?
Tương Nhược Lan lắc đầu:
- Không
có.
Cận Thiệu Khang nói:
- Chuyện
khi nãy cảm ơn nàng.
Tương Nhược Lan biết hắn
là nói chuyện khi nãy nàng đã nói thật, vì nàng nói thật nên hài tử trong bụng
Vu Thu Nguyệt tránh được một kiếp. Tương Nhược Lan nhìn hắn một chút, thầm
nghĩ, cuối cùng vẫn là máu chảy ruột mềm, trong lòng hắn vẫn rất quan tâm đến
hài tử này.
Kỳ thật, Cận Thiệu Khang
không phải không có ưu điểm, nếu hắn không có thiếp thất, nàng sẽ không ngại
ngùng cùng hắn sống thật tốt, nhưng bây giờ chẳng những hắn có thiếp lại còn có
con. Nàng không có khả năng với hắn nữa.
Trời cao lại không cho
nàng hòa ly, mệnh nàng sao lại khổ như thế?
Nàng xoay người đi về
phía trước:
- Không
còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.
Cận Thiệu Khang cũng đi
nhanh tới bên cạnh nàng rồi bước chậm lại, cùng nàng sóng vai đi về phía trước.
Hai người chậm rãi đi
trên con đường đá nhỏ, cây cối hai bên che chắn, ánh sáng vàng rỡ xuyên qua lá
cây chiếu lên người nàng tạo nên ánh sáng lóng lánh.
Hai người đi một đoạn dài
không nói, cứ lặng lẽ mà đi, ngẫu nhiên có tiếng gió thổi, những tán lá xào
xạc, cũng chẳng biết từ đâu truyền đến tiếng cười của những nữ tử.
Cuối cùng, Cận Thiệu
Khang không nhịn được nữa mà phá tan sự yên tĩnh:
- Xảy ra
chuyện gì mà không nói không rằng?
Tương Nhược Lan lắc đầu,
vốn định nói không có việc gì nhưng suy nghĩ một chút, lại ngẩng đầu nói với
hắn:
- Hầu
gia, khi nãy ta nói với Thái hậu chuyện hòa ly của chúng ta.
- Hòa ly?
Cận Thiệu Khang hoảng sợ
nhắc lại hai chữ này. Hai chữ này hắn đã nghe nàng nhắc tới hai lần nhưng hắn
vẫn chỉ nghĩ nàng chỉ nói thế thôi chứ không có gan làm. Nhưng không ngờ nàng
lại chăm chú để ý chuyện này như vậy.
- Thái
hậu nói như thế nào?
Hắn dừng bước, xoay
người, khẩn trương nhìn nàng.
Tương Nhược Lan đang
phiền não cũng không để ý tới ánh mắt hắn:
- Thái
hậu nói không thể làm được, nói ngôn quan sẽ không bỏ qua ta, sẽ tham tấu ta
tội bất kính! Chẳng phải chỉ là ly hôn? Nghiêm trọng như thế sao?
Tâm tình nàng càng phát
tác thì càng phiền não, không nhịn được lầu bầu:
- Thánh
chỉ đáng ghét như thế sao?
Nghe đến đó, tim Cận
Thiệu Khang từ từ hạ xuống, hắn nhìn Tương Nhược Lan, rất nghiêm túc nói:
- Nhược
Lan, nàng đừng nói lung tung, những lời này để người khác nghe được thì tội đại
bất kính này thành sự thật rồi.
Sau đó hắn chuyển mắt:
- Nàng có
biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?
- Nghiêm
trọng thế nào? Tương Nhược Lan cũng đang hiếu kỳ chuyện này.
- Một khi
tội thành thì đầu rơi xuống đất thậm chí chu di cửu tộc, nhẹ thì cũng bị biếm
làm nô tỳ, cả đời đừng nghĩ tới việc ngóc đầu lên.
Cận Thiệu Khang nhìn nàng
nói từng câu từng chữ, nói đến chỗ mấu chốt còn cố ý tăng giọng. Thấy Tương
Nhược Lan càng nghe mặt càng đen, ánh mắt càng do dự thì tâm tình hắn trở nên
tốt hơn.
Tương Nhược Lan phiền
c