
n vẫn có địa vị rất trọng yếu. Bất kể tương
lai như thế nào, lúc này, đắc tội Thu đường viện là không hay ho.
Mà bên kia, chuyện Tương
Nhược Lan không chịu viên phòng và Vu Thu Nguyệt mang thai đã nhanh chóng
truyền khắp kinh thành. Không bao lâu, tin truyền tới cung, Thái hậu hoảng sợ
vội truyền Tương Nhược Lan, Cận Thiệu Khang và thái phu nhân vào cung.
Từ trữ cung
Thái hậu một thân triều
phục, ngồi ngay ngắn tại ghết phượng, âm trầm nghiêm mặt, lộ ra uy nghi hiếm
thấy.
Tương Nhược Lan, Cận
Thiệu Khang, thái phu nhân đều quỳ bên dưới.
- Cận môn
Hoàng thị, ngươi bất mãn với Hoàng thượng tứ hôn? Thái hậu nhìn thái phu nhân
trầm giọng hỏi.
Thái phu nhân dập đầu
nói:
- Thần
phụ không dám.
- Nếu như
thế, vì sao Nhược Lan vào cửa chưa đầy nửa năm, thiếp thất đã có mang? Ngươi rõ
ràng là coi rẻ hoàng gia! Thái hậu nói càng lúc
càng sắc.
Tương Nhược Lan trong
lòng âm thầm than lên. Thái hậu bình thường ôn hòa, lúc nổi giận lại đáng sợ
như vậy, chẳng biết bà biết mình không chịu viên phòng thì sẽ trách mình như
thế nào.
Nói đến nói đi, Tương
Nhược Lan có thể thẳng lưng đứng trong Hầu phủ tới nay, tuyệt đại bộ phận là
ngờ Thái hậu. vạn nhất Thái hậu cũng không bao dung mình, thật sự là không biết
nên làm thế nào nữa.
Thái phu nhân không hoảng
không cãi:
- Thái
hậu, thần phụ tuyệt không có ý này!
Sắc mặt Thái hậu hơi hòa
xuống:
- Đã như
vậy, hẳn ngươi biết nên làm thế nào rồi
Nếu Vu thị không phải là
quý thiếp Hoàng thượng phong, bà đã sớm đưa rượu độc tới Hầu phủ mà nhổ cỏ tận
gốc, sao cần phiền toái tới giờ.
Tương Nhược Lan trong
lòng hoảng lên, lời này của Thái hậu là ý gì, chẳng lẽ bà muốn thái phu nhân
đánh sẩy đứa trẻ trong bụng Vu Thu Nguyệt?
Thái phu nhân ngẩng đầu,
nhìn thái hậu, nói:
- Thái
hậu, thần phụ không thể làm như vậy!
Thái hậu dùng sức đập tay
vịn ghế:
- Lớn
mật! Cận môn Hoàng thị, ngươi dám chống lại ai gia?
- Thái
hậu, thần phụ vẫn hậu đãi Nhược Lan, thương yêu Nhược Lan, vẫn hy vọng Nhược
Lan có thể sinh hạ trưởng tử cho An Viễn hầu. Chính là, thần phụ lại phát hiện
con dâu thần phụ vẫn thương yêu không chịu viên phòng cùng An viễn hầu. Như thế
nói rõ, Nhược Lan chưa đem mình thành người của Hầu phủ. Thiếp thất không thể
có thai trước chính thất mới vào cửa nửa năm là không sai. Nhưng thiếp thất đó
uống thuốc tránh thai mà vẫn có thể mang thai, chính thất không chịu viên
phòng, có thể thấy đây là thiên ý, nếu Nhược Lan không đem mình trở thành con
dâu Hầu phủ, sao thần phụ lại
không thể giữ lại hài tử trời ban cho Hầu phủ.
Vừa nói, thái phu nhân
vừa dập đầu:
- Thái
hậu vốn luôn nhân từ, xin thể tình Hầu gia còn nhỏ đã xông pha chiến trường,
mấy năm nay vẫn luôn vào sinh ra tử cho triều đình, tận tâm hết sức, giờ còn
không có tử tự. Xin Thái hậu từ bi cho Cận gia ta lưu lại một tia huyết mạch mà
truyền hương khói tới đời sau.
Thái phu nhân nói những
lời này không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp, nhưng từng chứ
sắc bén, có lực khiến Thái hậu nhất thời không nói được gì mà cũng khiến Tương
Nhược Lan bội phục.
Trước bậc vương giả vẫn
có thể bảo trì khí độ này, quả không hổ là đương gia Hầu phủ.
Bất luận là lão Hầu gia
đã mất, hay An viễn hầu bây giờ đều là người có công lớn với triều đình. Mà
huyết mạch Cân gia đơn bạc là chuyện ai cũng biết, hôm nay thái phu nhân nói
những lời này khiến Thái hậu cũng không thể làm gì quá phận.
Huống chi, Tương Nhược
Lan cũng làm những chuyện khó mà lý giải.
Nhưng bất kể như thế nào,
thái hậu tuyệt không để Tương Nhược Lan phải chịu chút ủy khuất nào, thiếp thất
sinh thứ trưởng tử trước, không chỉ mất thể diện mà còn ảnh hưởng lớn tới tương
lai. Thân thể bà không khỏe, còn không biết có thể sống bao lâu, cho nên khi bà
còn sống thì sẽ quét sạch chướng ngại cho Tương Nhược Lan.
- Hoàng
thị, ngươi luôn miệng nói là Nhược Lan không muốn viên phòng cùng An viễn hầu,
nhưng theo ai gia biết, không phải có chuyện như thế.
Thái hậu nhìn về phía
Tương Nhược Lan, nói từng câu từng chữ:
- Nhược
Lan, rốt cục là ngươi không muốn viên phòng cùng An viễn hầu hay An viễn hầu
không muốn viên phòng cùng ngươi? Ngươi nói rõ cho ai gia.
Nghe thấy lời ấy, thái
phu nhân trong lòng giận dữ, thái hậu muốn điên đảo trắng đen? Nhưng cho dù là
điên đảo trắng đen thì bà biết làm thế nào?
Thái phu nhân cúi đầu,
nhẫn tức giận, hai tay nắm chặt lại. Bà quay đầu nhìn Tương Nhược Lan bên cạnh,
ánh mắt như phun lửa. Có Thái hậu bảo vệ như thế, nàng còn không nhân cơ hội
đem nước bẩn đổ vấy lên đầu Hầu gia? Chẳng lẽ sau này Hầu phủ không nhìn mặt nàng
không được? Chẳng lẽ nàng muốn chuyên sủng sẽ không như ý nàng không được?
Tâm tình Cận Thiệu Khang
rất phức tạp. Ý của Thái hậu hắn hiểu, bà không dung được hài tử trong bụng Vu
Thu Nguyệt, nếu hắn thừa nhận thì Nhược Lan sẽ không phải khó chịu nhiều nhưng
hài tử kia chỉ sợ....
Đó, dù sao cũng là máu mủ
của hắn...
Tất cả mọi người không
lên tiếng, trong đại điện có một sự áp lực nặng nề.
Tương Nhược Lan ngẩng đầu
nhìn về