Teya Salat
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212080

Bình chọn: 9.00/10/1208 lượt.

ại thấy là Hồng Hạnh thì nhỏ giọng oán giận:

- Làm ta

sợ muốn chết

Lại hỏi:

- Muộn

như vậy tìm ta có chuyện gì?

Hồng Hạnh đi tới bên

người nàng, ghé vào tai nàng nói lại chuyện vừa nghe trong Thu đường viện.

Vu Thu Nguyệt càng nghe

càng kinh dị, đến cuối cùng thì trợn mắt há mồm.

- Nàng

dám yêu cầu chuyên sủng! Nàng điên rồi? Bởi vì Hầu gia không thể chuyên sủng

nàng cho nên nàng vẫn không chịu cùng Hầu gia viên phòng?

Nàng quả thực không dám

tin những gì đã nghe. Trên đời này lại có nữ tử cuồng vọng như thế.

Nhưng chỉ khiếp sợ được

chốc lát, tâm tình nàng dần tỉnh táo lại, nàng nhớ ra mấy ngày nay Hầu gia khác

thường, nhớ ra Hầu gia đã lâu không tới Cẩm tú viên, nhớ ra sinh nhật đêm đó

hắn vừa tới đã đi, nhớ ra chuyện Lệ Châu hỏi được tin Hầu gia không để Hoa

Thanh, Nhược Lâm hầu hạ.

Lòng của nàng càng lúc

càng trầm, càng lúc càng hoảng, càng lúc càng loạn

Sự khác thường của Hầu

gia là nói lên cái gì? Chẳng lẽ Hầu gia thật sự định chuyên sủng nàng? Hắn thật

sự quan tâm bát phụ kia như vậy?

Nàng cắn chặt môi, lòng

trận trận đau đớn

- Hầu gia

đáp ứng nàng? Nàng hỏi Hồng Hạnh.

Hồng Hạnh lắc đầu:

- Không

có, Hầu gia nói như vậy đối với di nương là quá đáng nên không đáp ứng. sau vì

phu nhân nói ra nhiều điều khó nghe, còn nói muốn giải trừ hôn ước với Hầu gia

khiến Hầu gia thực sự tức giận. Bây giờ chắc đã rời Thu đường viện.

Nghe Hồng Hạnh nói như

thế, trong lòng Vu Thu Nguyệt thoáng ổn hơn:

- Sao lại

không tức giận, đúng là nữ tử chẳng biết trời cao đất rộng!

Vu Thu Nguyệt cười lạnh:

- Nàng

tưởng rằng nàng là cái gì, tưởng rằng như thế là có thể làm cho Hầu gia say mê?

Ta sớm biết bát phụ này có vấn đề, nhưng không ngờ, nàng ta lại tặng ta đại lễ

thế này. Ta không lợi dụng thì quả là nên xin lỗi chính mình!

Hồng Hạnh nhìn khuôn mặt

âm lạnh của nàng, trong lòng rét run:

- Di

nương định làm thế nào?

- Thái

phu nhân vẫn tưởng rằng Hầu gia cùng nàng cầm sắt cùng minh, nếu để bà biết

chuyện này, chắc chắn sẽ có tuồng hay!

Vừa nghĩ tới Hầu gia vẫn

giấu diếm cho bát phụ kia, trong lòng Vu Thu Nguyệt nảy lên sự hận thù. Bát phụ

đó có gì tốt mà để Hầu gia đối xử với nàng như thế? Nàng so với mình thì hơn

chỗ nào.

Ai cũng nghĩ nàng thay

đổi, ai cũng nhìn nàng bằng con mắt khác. Vu Thu Nguyệt nàng cho mọi người xem

rõ, bát phụ đó chưa từng thay đổi, chỉ là một kẻ điêu ngoa, cuồng vọng mà thôi.

Đến lúc đó, thái phu nhân còn có thể tin tưởng nàng? Mọi người còn có thể thích

nàng?

Nàng muốn mở to hai mắt

nhìn cảnh Tương Nhược Lan thê thảm! Nàng muốn xem nàng ta có thể cuồng vọng đến

đâu.

Hồng Hạnh nghe xong lời

nàng nói, xua tay nói:

- Không

được, ta sẽ không đi mật báo với thái phu nhân, nếu như thế ta sẽ thành phản đồ

của Thu đường viện, chẳng có kết quả gì tốt. Mẫu thân sẽ không dung tha ta,

chuyện nay đánh chết ta cũng không làm!

Vu Thu Nguyệt hừ lạnh một

tiếng:

- Ngươi

chẳng lẽ không phải là phản đồ của Thu đường viện? Đúng là làm kĩ nữ còn bày

đặt trinh tiết?

- Di

nương, ngươi...

Hồng Hạnh tức giận đến

mặt trắng bệch, nhưng không biết nên phản bác thế nào.

Vu Thu Nguyệt vội quay

đi:

- Nói cho

ngươi, muốn thái phu nhân biết còn có cách khác. Ngươi yên tâm, ta không để

ngươi đứng mũi chịu sào.

Nói xong, nàng dặn dò

Hồng Hạnh vài câu.

Sáng hôm sau, Tương Nhược

Lan vì say rượu còn chưa dậy, Liên Kiều và Hoa Anh canh giữ ở bên ngoài.

Hồng Hạnh đi tới cửa

viện, ngoắc ngoắc với các nàng, hai nàng thấy thì uể oải đi qua.

Hồng Hạnh nhìn các nàng

nói:

- Các

ngươi là làm sao vậy, sắc mặt như quỷ thế này.

Liên Kiều thở dài một

hơi, cúi đầu ủ rũ nói:

- Đừng

nói nữa, tối qua chắc chúng ta ăn phải cái gì, đau cả một đêm, sáng nay còn

suýt không dậy được.

- Không

sao chứ!

Hoa Anh lắc đầu:

- Buổi

sáng Phương mụ mụ đưa thuốc cho chúng ta rồi, giờ khá hơn nhiều.

Hồng Hạnh đứng ở cửa

viện, quay mặt thấy Đỗ Quyên đang đi tới, mà Liên Kiều và Hoa Anh lại quay lưng

lại nên không nhìn thấy.

Hồng Hạnh đợi Đỗ Quyên

tới gần thì nói:

- Có phải

đêm qua Hầu gia tức giận bỏ đi?

Bên kia, Đỗ Quyên nghe

được, vội chạy tới gần len lén nghe.

Hồng Hạnh ra vẻ không

phát hiện, khóe miệng cười lạnh.

Liên Kiều không để ý nhỏ

giọng nói:

- Đúng

vậy, không hiểu sao tối qua Hầu gia phát hỏa, đúng là hù chết người!

Hồng Hạnh ra vẻ thần bí

cười:

- Ta biết

là chuyện gì xảy ra, dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, nói cho các

ngươi cũng không sao. Đó là tối qua ta ở ngoài phòng nghe được...

Rồi kể lại chuyện tối qua

một lượt.

Chuyện này nếu lộ ra, đầu

tiên thái phu nhân sẽ nghi ngờ nha hoàn bên người, đến lúc đó mình có thể sẽ bị

Liên Kiều, Hoa Anh khai ra. Bây giờ nói ra, vừa có thể kéo hai nàng xuống nước

vừa giảm bớt hiềm nghi cho mình, có thể để Đỗ Quyên nghe rồi báo lại cho thái

phu nhân là nhất cử lưỡng tiện. Nàng không khỏi địa bội phục tâm tư kín đáo của

Vu di nương.

Mắt thấy Đỗ Quyên run lên

rồi quay người vội rời đi, Hồng Hạnh lúc này mới nói dối:

- Việc

này là rất bí mật, các ngươi không được nói ra ngoài.

Hai người