Duck hunt
Thế Gia Danh Môn

Thế Gia Danh Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211922

Bình chọn: 8.5.00/10/1192 lượt.

Tương Nhược Lan nhìn hắn

nói:

- Hoàng

thượng, thần phụ chưa bao giờ gạt người, thần phụ vốn chỉ là người như thế. Chỉ

là sau khi thành thân thì cũng biết phải tu thân dưỡng tính, biết cái gì là

đúng cái gì là sai mà cố gắng thay đổi thôi, thần phụ không biết chữa bệnh,

không biết làm thơ, cũng không biết đối câu. Đó là thần phụ nghe được từ người

khác, không phải là bản lĩnh của thần phụ.

Cảnh tuyên đế nghe vậy,

lực trên tay càng lớn, giọng càng thêm lãnh lệ:

- Sao cơ,

chuyện tới nước này ngươi còn muốn lừa gạt ta? Trước ngươi đọc bài thơ trước

mặt Thái hậu thật sự là nghe người khác đọc... sao ta treo bảng bố cáo đã lâu

mà không tìm ra người đó. Còn có y thuật của ngươi, trước ngươi nói ngươi tới

ngoại ô gặp được thần y. Ta cũng sai người điều tra qua, năm ngoái ngoài thành

chẳng có thần y nào tới cả. Chẳng lẽ thần y đó chỉ gặp một mình ngươi? Còn có

câu tuyệt đối lần trước ở Thiên thu đình, ngươi giải thích sao? Nghe người khác

nói? Như vậy người này là ai vậy, ngươi nói xem bất kể hắn đã chết hay còn

sống, bất kể hắn ở nơi đâu, ta cũng có biện pháp tra ra!

Tương Nhược Lan á khẩu

không trả lời được, trong lòng hận đến nhe nanh múa vuốt. Người này sao vậy?

Sao lại phí tâm tư điều tra mấy việc này, chẳng lẽ hoàng đế lại nhàn hạ như

thế?

Thiệt là, hôm nay bảo

nàng nói thế nào? Chẳng lẽ nói mình là xuyên không? Chỉ sợ con sâu mọt này sẽ

tìm đạo sĩ tới mà yểm bùa mình mất.

Cảnh tuyên đế thấy nàng

không nói gì, lạnh lùng cười:

- Sao

rồi, không phản đối nữa. Ta hận nhất người khác lừa gạt ta! Quy củ có lẽ có thể

trong khoảng thời gian ngắn học được. Nhưng tính cách, học thức thì sao có thể

trong thời gian ngắn mà có thay đổi lớn như thế? Nhược Lan, ngươi thật sự coi ta

thành kẻ ngốc?

Tay hắn lại dùng lực lớn

kéo nàng tới gần hắn, Tương Nhược Lan muốn giãy nhưng lại phát hiện sức mình

không đủ.

Hắn kéo nàng lại gần, ôm

lấy eo nàng, gắt gao ôm nàng vào ngực, tay kia giơ lên kéo cằm nàng bắt nàng

phải nhìn hắn. Đầu hắn dần cúi xuống, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi nàng,

môi cơ hồ tới sát môi nàng, hơi thở hắn phun lên mặt nàng khiến nàng phải nín

thở.

Tương Nhược Lan liều mạng

ngửa đầu về phía sau muốn cách xa hắn một chút, nhưng hắn lại cũng cúi đầu

theo, hơi thở hắn bám sát vào nàng khiến nàng không còn chỗ trốn.

Hắn coi chừng nàng, ánh

mắt chước chước:

- Sao

ngươi dám trêu ta như thế? Ngươi vốn là phụ nữ của ta, bất kể ta có thích hay

không, bất kể ta có thể nhớ tới ngươi hay không, cũng không do ngươi có nguyện

ý hay không, ngươi hẳn phải ở lại trong hoàng cung, đó mới là vị trí của ngươi.

Ngươi hẳn là phải như những người đàn bà khác, nghĩ mọi cách để khiến ta yêu

thích, hao hết tâm tư khiến ta chú ý. Mà ngươi, ngươi lại nghĩ mọi cách để ta

chán ghét ngươi, hao hết tâm tư để rời khỏi ra. Đã như vậy, ngươi nên gạt ta

cho tới cuối cùng. Sao lại trước mặt ta lộ ra hào quang của mình, sao lại muốn

cho ta hối hận, làm cho ta khó chịu, ngươi có biết hậu quả không?

Hắn nói làm cho Tương

Nhược Lan âm thầm kinh hãi, trán và mũi đều toát mồ hôi lạnh, cho tới giờ nàng

mới ý thức được chuyện nghiêm trọng thế nào. Hoàng đế sở dĩ như vậy là vì sự tự

tôn của đế vương bị coi thường, một khi hắn thực sự tức giận, hậu quả khó có

thể đoán trước.

Thiệt là, tất cả mọi

người không có hoài nghi mình, ngay cả nha hoàn thân cân cũng bị nàng giấu tốt,

sao hết lần này tới lần khác lại là hắn. Chẳng lẽ thân là đế vương thì vốn là

những người đa tâm đa nghi?

Nàng thử giải thích:

- Hoàng

thượng, ngươi thật sự hiểu lầm rồi, chuyện tuyệt đối không phải giống như ngươi

nghĩ, Nhược Lan thật sự không lừa gạt ngươi.

Hắn đột nhiên cười, mắt

hoa đào lóe sáng:

- Vậy

ngươi khẩn trương cái gì, ngươi chột dạ là vì cái gì, ngươi dám nói ngươi gần

đây không trốn tránh ta? Nhược Lan trước kia không cơ trí như vậy...

Tương Nhược Lan nhịn

xuống sự xúc động muốn bóp chết hắn:

- Hoàng

thượng, sao người không nhìn lại xem người đang làm cái gì. Nhược Lan dù ngu

độn thế nào cũng biết thân là phụ nữ có chồng tuyệt đối không nên cùng nam nhân

khác có hành vi thân mật như vậy. Ta có thể không khẩn trương, có thể không

chột dạ? Chuyện này nếu như bị người bắt gặp, Hoàng thượng, ngươi có thể có

1001 lý do để giải thích nhưng ta dù có 1001 cái miệng cũng không thể nói rõ

được. Ta có thể không trốn ngươi? Buông tay, mau buông tay, Hoàng thượng, ngươi

thật sự muốn hại chết ta sao?

Nói tới câu cuối, nàng

tức giận đến phát điên.

Ai ngờ Cảnh tuyên đế cũng

không để ý sự tức giận của nàng, cúi đầu hít sâu một hơi trên tóc nàng:

- Nhược

Lan, ngươi dùng cái gì mà thơm như vậy? Còn có, thân thể của ngươi cũng rất

mềm, ôm thật thoải mái......

Vừa nói hắn vừa ôm nàng

chặt hơn.

Tương Nhược Lan vươn tay

dùng sức đẩy ngực hắn ra:

- Hoàng

thượng, nơi này là ngự hoa viên, ngươi không sợ bị người nhìn thấy? Hôn sự của

ta cùng với An viễn hầu đích là ngươi ban cho, bây giờ ngươi lại có hành vi

này, muốn làm thế nào để bịt miệng thiên hạ?

Trong lòng nàng mắng to,

hôn quân, lưu manh, bản