Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Thầy Ơi Em Ghét Thầy!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324220

Bình chọn: 8.00/10/422 lượt.

ực nóng cứ như vậy ấn xuống.

Cả người tôi giống như bị lửa đốt, từng

giọt mưa trên mái tóc đen của anh ta rơi xuống xương quai xanh của tôi hoá

thành dòng nước chảy vào trong quần áo, tay kia vuốt ve sau lưng tôi.

Đôi môi nóng bỏng chặt chẽ đè nặng tôi, ở

trên môi tôi trằn trọc vụng trộm ma sát nhiều lần, thân thể của tôi dần dần

nóng lên, thậm chí còn sinh ra một loại dục vọng không thể cưỡng lại, xem xét,

nhón ngón chân nhiệt tình đáp lại anh ta.

Chu Dật kéo gáy tôi, tôi lảo đảo ngã lên

sô pha, anh ta ôm tôi, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm của tôi, tiến quân

thần tốc, mút, liếm...

Tôi thở càng ngày càng gấp, thân thể mềm

mại không xương leo lên trên người anh, nhắm mắt lại.

Đôi môi hơi mỏng của anh ngậm cánh môi

tôi, ngu muội khẽ nói thầm với tôi: “Xin lỗi.”

Lén lút

Tôi quy củ trở về nhà, nửa người dưới bắt

đầu bủn rủn, hời hợt, lại rất khó chịu.

Ngồi ở phòng khách một lúc, ba sẽ trở về,

tôi giống như tội phạm vừa mới được thả ra khỏi nhà tù, bắn lên từ ghế sô pha,

cẩn thận nhận lấy đồ ăn trong tay ông: “Ba~ Ngài đã về rồi!”

Ba tôi nghiêng đầu xem xét hai mắt tôi:

“Đây là thế nào, sao cười cứng ngắc như vậy?”

Vẻ mặt của tôi lập tức mắc kẹt giữa không

trung, co rút, nói: “Có thể là ngày hôm qua ăn nhiều quả óc chó quá, cạp cạp.”

Mẹ ơi, tôi thật muốn dùng gạch đập chết

chính mình, còn cạp cạp nữa chứ!

Ba nghĩ rằng tôi đang chọc cười, đặc biệt

phối hợp cười hai tiếng, còn khen ngợi: “Đạm Đạm, thật buồn cười.”

Tôi thiếu chút nữa đâm tường mà chết, gặp

phải một ông bố ngốc bẩm sinh như thế tôi có thể không sao ư? Tôi giúp để đồ ăn

vào tủ lạnh, lúc đi ra thuận tiện rót cho ba một ly nước.

Ông đứng ngồi không yên trên sô pha, tôi

nhìn vẻ mặt của ông, cảm thấy có chút bất thường.

“Ba, ba làm sao vậy?”

“Hả?” Ông hoảng hốt nhìn tôi, theo phản

xạ có điều kiện mà giấu tay sau lưng: “Hơi mệt, ba vào phòng nghỉ đây.”

Tôi híp mắt lại, quấn đến bên cạnh ông:

“Cho con xem tay của ba!”

Vẻ mặt ông đau buồn, dù bị thúc giục vẫn

không nhúc nhích.

Vì vậy giọng của tôi tăng lên quãng tám:

“Ba, đưa tay ra đây!”

Lúc này, ông mới dè dặt đưa tay trái ra,

tôi vừa nhìn mới biết được tính nghiêm trọng của nó, trên lòng bàn tay là một dấu

vết lớn, mặt trên nổi lên mấy cái mụt nước, hẳn là bị phỏng.

Tôi chân chính tức giận: “Ba, bị phỏng

nghiêm trọng như thế mà ba che giấu cái gì chứ, chúng ta đến b

Ba thở dài, rút tay lại: “Ba con đã già

rồi, cái này còn không biết ư, từ sáng sớm đã đến phòng khám bệnh của chú

Trương ở góc đường xem qua rồi, cũng bôi thuốc rồi.”

Tôi nghi ngờ nắm tay ông nhìn chăm chú một

lúc mới nói: “Không được, con không tin chú Trương thành thạo thuật chữa bệnh,

ba vẫn nên theo con đến bệnh viện khám, phỏng nghiêm trọng như thế, thật là,

làm sao bây giờ?”

Ba giằng co không muốn: “Đản Đản, con cứ

vào phòng ôn bài đi, chút vết thương nhỏ này thực sự không sao đâu.”

Tôi cũng khó lay chuyển, không chịu thả

ra: “Không được, con lo lắng, huống chi hiện tại ba là đầu bếp của nhà hàng,

tay bị thương sao được.”

Cuối cùng, ông đối phó không được với

tôi, đồng ý cùng tôi đến bệnh viện khám.

Lúc ra khỏi cửa, ông bất đắc dĩ lắc đầu

với tôi: “Đản Đản, con đứa nhỏ này, từ lúc xảy ra chuyện của mẹ con, liền không

thể nhìn thấy người khác bị thương, cái thói quen này của con phải thay đổi hay

không thay đổi mới tốt đây.”

Tay tôi nắm chìa khoá, giả vờ thoải mái

trả lời: “Chẳng lẽ không tốt, như vậy mới có thể chăm sóc cho ba mà.”

May mà gần nhà của tôi có một bệnh viện

chính quy lớn, không để chậm trễ thời gian, tôi liền lấy số cho ba.

Có lẽ là vì đúng lúc cuối tuần, trong bệnh

viện tấp nập người, xen lẫn với mùi cồn và tiếng khóc của trẻ con.

Tôi có ấn tượng không tốt với bệnh viện,

trong trí nhớ của tôi nơi này là một chỗ đầy mùi máu tanh và thuốc sát trùng,

bác sĩ cũng không dễ gần, thậm chí có thể xem là không kiên nhẫn, biển người

nhiều lắm, có người ăn mặc gọn gàng, cũng có người áo quần tã tơi, có thể nói

là nhìn thấy đủ các hạng người.

Tôi không chịu được cảm giác này, cho

nên thừa dịp lúc ba băng gạc, chạy ra cửa bệnh viện hít thở không khí trong

lành.

Trận mưa to tối hôm qua đã rửa sạch toàn

bộ dơ bẩn của thành phố, đổi lấy thời tiết nắng đẹp ngày hôm nay. Hai cây đại

thụ không biết tên của bệnh viện đã rụng hết lá, trơ trụi đong đưa trong gió,

mùa đông này lén lút phủ xuống bên cạnh chúng tôi không biết từ lúc nào.ng một

hồi, tôi vừa định xoay người đi vào đón ba, đột nhiên có người vỗ mạnh lên vai,

tôi kinh ngạc quay đầu lại, lấy làm kinh hãi, hoá ra là Lí Đông Lâm.

“Ơ, sao cậu lại ở chỗ này?” Tôi buột miệng

hỏi.

Lí Đông Lâm cười ha hả, chà xát hai tay:

“Giáo viên thời trung học của tớ bị bệnh, tớ đến thăm bà ấy, đang chuẩn bị đi

thì thấy cậu ngây ngốc đứng đần ra ở cửa.”

Tôi sờ sờ đầu xấu hổ: “Không khí bên

trong không tốt, tớ ra đây hít thở không khí trong lành.”

“Làm sao vậy, cậu bị bệnh ư?”

“Không phải, tay ba tớ bị phỏng, đang ở

trong bôi thuốc, tớ đang đợi ông ấy.”

Hắn nâng tay nhìn đồng hồ: “Dù sao tớ

cũng không c