
có một mình ta. Ban đêm, rất lạnh, rất tối. Khi đó, ta
chỉ có mấy tuổi, ta rất sợ, muốn khóc, muốn gọi. Sợ hãi cùng bóng tối dường như
muốn nhấn chìm ta.” Hiên Viên Cô Vân nhíu lông mày lại, chậm rãi nói
về chuyện cũ, về quá khứ không chịu nổi kia, “Không người nào để ý ta,
không có một ai.”
Ánh mắt Nhược Khả Phi có chút phức tạp , tay càng nắm chặt lấy tay
Hiên Viên Cô Vân. Chỉ sợ chuyện mẫu phi của hắn rời đi không phải đơn giản như
vậy. Hậu cung luôn là địa phương giết người không thấy máu, quyền lực như
dòng nước xoáy có thể dễ dàng cuốn người ta vào trong đó.
“Khi đó, Thu nhi tỷ bỗng nhiên xuất hiện. Là
nàng ở cùng ta, chăm sóc cho ta. Cho ta ăn uống, cho ta mặc quần áo ấm
áp. Cho nên, ta thực cảm kích nàng, thực tôn trọng nàng.” Hiên Viên Cô Vân cười
nhẹ. Cho dù biết nàng là người hoàng hậu phái tới, là phụng mệnh hoàng hậu làm
như vậy. Nhưng chính mình lại vẫn cảm kích như cũ, tại thời điểm gặp khó khăn
nhất không thể nghi ngờ sự xuất hiện của nàng chính là một tia sáng với hắn.
“Ưm.” Nhược Khả Phi không có nói điều gì dư thừa, chỉ ôn nhu cười, trả
lời .
” Nàng không giống như vậy, có biết không? Nàng không phải là như vậy.” Hiên
Viên Cô Vân một phen ôm chầm lấy Nhược Khả Phi, dùng sức như thế, dường như
muốn đem nàng tiến vào trong cơ thể hắn ”Không có bất kỳ người nào muốn nàng
tốt với ta, chính là nàng tự mình đi đến bên cạnh ta, đi vào trong lòng
của ta. Nàng cái gì cũng đều không cần.”
Nhược Khả Phi không nói gì, chỉ dùng hai tay ôm lại Hiên Viên Cô Vân. Hai
người lẳng lặng đứng đó ôm nhau trong viện tràn đầy hoa mai, giống như một
bức tranh hoàn mĩ.
Ban đêm, Hiên Viên Cô Vân chuẩn bị tắm rửa, mà Nhược Khả Phi cũng giống như
bình thường đi vào chà lưng cho hắn. Vừa đến cửa, Thu nhi vẻ mặt mỉm cười ôn
hòa đã ở bên trong này
“Thu nhi tỷ cũng muốn tắm rửa sao? Vậy Thu nhi tỷ tắm rửa đi. Chúng ta
trở về phòng.” Hiên Viên Cô Vân lui ra phía sau từng bước. Trong Vương phủ
hồ nước nóng này cũng chỉ có một cái, đương nhiên cũng có thể ở trong phòng
dùng thùng gỗ tắm rửa, chính là sẽ không thoải mái cùng ấm áp giống như ở nơi
này.
Nhược Khả Phi không nói gì. Đến tắm rửa? Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy đi.
Chính là, chính mình từ trước đến nay luôn ưa thích sạch sẽ. Nam nhân của mình
tuyệt đối không cho phép nữ nhân khác chạm vào. Chợt nhớ tới một câu mà lúc
trước rất thích nghe là, bàn chải đánh răng và nam nhân tuyệt đối không dùng chung với người khác. Khi nào thì mình cũng biến thành như thế
này nhỉ? Thật sự là kỳ quái. (HĐ: triết lí sâu xa… em thích
cái này nha ^0^)
Quả nhiên, Thu nhi uyển chuyển hành lễ , mỉm cười: “Không phải, thiếp
thân là tới vì muốn giúp Vương gia kì lưng . Vương gia từ nhỏ thích nhất thiếp
thân giúp người kì lưng cho mà.” . . . . . .(HĐ:
trơ chẽn >”
Hiên Viên Cô Vân ngẩn ra, lập tức khoát tay nói: “Không cần, Thu nhi tỷ, Phi
nhi sẽ giúp ta chà lưng. Nếu tỷ muốn tắm rửa ở đây vậy chúng ta quay
về phòng trước.”
Thu nhi kinh ngạc, tiếp theo cắn chặt môi, trong đôi mắt như nước mùa thu hiện
lên một tầng hơi nước. Bộ dáng như vậy thật là ủy khuất, càng khiến người
ta càng thêm xót xa. Thu nhi sâu kín mở miệng, trong thanh âm tràn đầy sự
ủy khuất: “Vương gia, có phải ghét bỏ thiếp thân hay không?”
“Không, làm sao có thể.” Hiên Viên Cô Vân nhíu mày, vội khoát khoát tay.
Nhược Khả Phi mắt lạnh nhìn một màn trước mắt, không chú ý đã mở
miệng: “Vương gia hiện tại quen ta chà lưng cho thôi, không phải là ghét bỏ gì
cả” Dứt lời, Nhược Khả Phi cũng thực kinh ngạc chính mình, tự bản thân
đang nói cái gì? Lại có thể nói ra lời nói trẻ con như vậy? Đây là mình sao?
Nhược Khả Phi không nhìn thấy đáy mắt Hiên Viên Cô Vân hiện lên một tia
giảo hoạt, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.
“Đúng vậy, Thu nhi tỷ, chúng ta về phòng trước .” Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu,
kéo tay Khả Phi nhanh chóng rời đi, lưu lại còn Thu nhi đang sững sờ
tại chỗ. Bàn tay giấu trong ống tay áo đã bị nắm chặt đến trắng bệch.
Hiên Viên Cô Vân lôi kéo Khả Phi vội vàng đi, nàng phải chạy chậm mới
đuổi được cước bộ của Hiên Viên Cô Vân .
Vừa vào phòng, Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ đóng cửa lại, không có nói
bất kì điều gì, trực tiếp hung hăng hôn lên môi Nhược Khả Phi. Đến tận
khi Khả Phi hít thở không thông mới buông nàng ra.
“Làm sao vậy?” Nhược Khả Phi vội vàng hít vào, nhìn Hiên Viên Cô Vân
trước mắt có điểm khác thường. Nam nhân trước mắt ngũ quan khắc sâu, đường nét
rõ ràng, da thịt lộ ra có màu lúa mạch, thể hiện vẻ khỏe mạnh, tràn
ngập hương vị nam tính mê người. Khi nào thì, đứa nhỏ trong mắt mình đã trưởng
thành có hương vị nam nhân như vậy rồi?
“Không có gì.” Hiên Viên Cô Vân mạnh mẽ đem Nhược Khả Phi kéo vào trong
lòng, bị va vào khuôn ngực rắn chắc kiên cố khiến Khả Phi bị đau.
Hiên Viên Cô Vân cúi đầu ở bên tai nàng khẽ cắn, ”Tiểu phi nhi của
ta, rốt cục cũng vì ta mà ghen.”
Nhược Khả Phi giật mình, hơi hơi há miệng ra. Ghen? Mình đã ghen? ! ! Khả Phi
bị ý nghĩ này khiến cho kinh hãi. Hành vi của mình vừa rồi là ghen sa