
h.
Sáng sớm hôm sau, ngoài vương phủ rất náo nhiệt, Hiên
Viên Cô Vân không đi nghênh đón Đỗ Vũ, chỉ phái người ra cửa thành nghênh
đón. Vào vương phủ, Đỗ Vũ mặc bộ giá y màu phấn hồng, được bà mối dìu vào
vương phủ. Đỗ Vũ tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý Vương gia sẽ không ra nghênh
đón, nhưng vẫn nhịn không được trong lòng đầy thất vọng.
Đại sảnh, Hiên Viên Cô Vân ngồi ở trên, bên cạnh
là vẻ mặt bất đắc dĩ của Nhược Khả Phi. Nhược Khả Phi nhìn bà mối giúp Đỗ
Vũ bước vào, thở dài, tiểu hài tử này cố chấp nhất định bắt nàng phải
nhận trà từ Đỗ Vũ dâng.
Hiên Viên Cô Vân lạnh lùng nhìn nữ tử mặc hỉ phục phấn
hồng, thản nhiên đối nha hoàn bên cạnh nói: “Đem trà cấp cho nàng.”
“Dạ.” Hạ nhân thấp giọng đáp, thật cẩn thận đem trà
đưa cho Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ tiếp nhận trà, cái gì?. bắt nàng vì nữ nhân kia
phụng trà? Đùa giỡn cái gì! Nàng ta bất quá chỉ là nha hoàn hèn hạ. Làm sao có
thể như vậy?
“Mau dâng trà cho Phi Nhi.” Hiên Viên Cô Vân âm thanh
lạnh lùng ở đại đường vang lên.
“Dạ” Đỗ Vũ cắn chặt môi, ở trong lòng không ngừng an
ủi chính mình. Không có vấn đề gì, thật sự không quan hệ. Hiện tại Vương gia
đối nàng ta là sủng ái, nhưng là về sau, về sau tuyệt đối sẽ không như bây giờ.
Nhớ tới lời mẫu thân dặn nàng, nhất định phải nhẫn, nhẫn nhịn cho đến ngày đó.
Nghĩ đến điều này, sự ko cam lòng được Đỗ Vũ đè
nén thật nhanh xuống, xuyên thấu khăn chùm đầu nhìn về phái Khả Phi.
Tiểu nữ tử kia nghe đồn là Thất dạ sủng cơ? Trong lòng
nàng cười thầm cũng nhẹ nhàng thở ra. Luận tướng mạo nàng tuyệt đối sẽ ko thua
nàng ta. Hoàn toàn có tin tưởng đem nàng sẽ lấy được sự chú ý của Vương gia.
“Tỷ tỷ, mời uống trà.” Đỗ Vũ cung kính cầm trong
tay trà nóng đưa tới trước mặt Nhược Khả Phi .
Nhược Khả Phi lại nhẹ nhàng thở dài, đưa tay
tiếp trà. Thôi, coi như nàng thuận ý tiểu hài tử này, ngẫu nhiên sủng hắn một
chút.
Tay vừa tiếp xúc với chén trà, chén trà đột nhiên
hướng Đỗ Vũ đổ lên người nàng ta. Nhất thời, trà nóng làm Đỗ Vũ ngã xuống. Đỗ
Vũ ngây ngẩn cả người, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin, thân mình run nhè
nhẹ đứng lên. Cúi đầu ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, ngươi không muốn tiếp chén trà của
ta thì thôi, vì sao còn muốn…”
Nhược Khả Phi thu hồi tay ở giữ ko trung, thản nhiên
không tiếng động nở nụ cười.
Hiên Viên Cô Vân không hề động, cũng không nói
gì. Chỉ lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của Đỗ Vũ .
“Vương gia, tỷ tỷ nàng…” Đỗ Vũ tựa hồ bụng đầy ủy
khuất không dám nói.
“Đi xuống, giúp nàng đi xuống thay quần áo.” Hiên Viên
Cô Vân đứng dậy lạnh lùng nói, xoay người nhìn Nhược Khả Phi không
hề động.
Đỗ Vũ trong lòng vui vẻ, xem ra Vương gia sẽ trừng
phạt nữ tiện nhân kia. Lập tức lòng vui rạo rực, được hạ nhân giúp đi xuống
thay quần áo.
Bọn hạ nhân trừng mắt nhìn nhau, đều không dám nói lời
nào.
“Đều đi xuống, hay để Bổn Vương làm cho các ngươi lăn
xuống!” Hiên Viên Cô Vân đột nhiên bạo ngược hét lớn.
Mọi người kinh hãi, biến sắc, đều nơm nớp lo sợ lui
xuống. Xem ra, Vương gia là muốn trừng phạt phu nhân sao? Cũng là, ở trước mặt
nhiều người nên ko làm khó phu nhân.
Đợi tất cả mọi người lui xuống, Hiên Viên Cô Vân trên
mặt đột nhiên trào tia đau xót, cầm tay Nhược Khả Phi, nhẹ nhàng hỏi: “Nóng
nàng sao?”
“Không có.” Nhược Khả Phi lắc đầu, ôn nhu đáp.
“Ta thực vô dụng, ngay cả cự tuyệt đều làm không
được.” Hiên Viên Cô Vân trên mặt thật sầu khổ sở, cùng đau thương. Thầm oán
chính mình vô dụng, vì sao ngay cả quyền lợi cự tuyệt đều không có. Chính hắn
hoàn toàn là không nghĩ muốn tiểu thiếp kia.
“Đây là lễ vật của phụ hoàng ngươi nên tự nhiên không
thể cự tuyệt. Chẳng những không thể cự tuyệt, còn phải đối đãi nàng ấy thật
tốt.” Nhược Khả Phi đứng lên, nhẹ nhàng ôm cổ Hiên Viên Cô Vân. Tiểu hài
tử này đã nhìn ra. Đó là loại thủ đoạn nhỏ là sao có thể lừa được hắn. Một ly
trà đã nghĩ lừa được hắn? Thật là ngây thơ.
“Hôm nay chúng ta đi ra ngoài thưởng mai, được ko?”
Hiên Viên Cô Vân nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhược Khả Phi, nhịn không được
muốn hung hăng hôn môi.
“Ha ha, được.” Nhược Khả Phi cười nhợt nhạt, điềm
nhiên trả lời.
Bọn hạ nhân không thể tin vào mắt mình khi thấy Hiên
Viên Cô Vân ôm Nhược Khả Phi ra cửa, lên xe ngựa, đi ra ngoài thưởng mai.
Lưu lại tiểu thiếp mới nạp đang thay quần áo ở trong phòng.
Tự nhiên, điều này trở thành đề tài cho mọi người nói.
Tân nạp tiểu thiếp của Cửu Vương gia, bỏ lại thiếp mới nạp không có để ý, cùng
Thất dạ sủng cơ ra ngoài thưởng mai, đi chơi. Có thể thấy được sủng cơ được
sủng hạnh đến độ nào?.
“Bảo kiếm trong gió không thấy bóng
Hương mai trong tuyết thêm lạnh lùng.”
Nhược Khả Phi nhẹ nhàng bẻ một cành mai đưa cho
Hiên Viên Cô Vân .
Hiên Viên Cô Vân tiếp nhận hoa mai, nhìn Nhược Khả Phi
nở nụ cười, nói: “Nàng có mùi.”
“Nói bậy.” Nhược Khả Phi vươn tay không khách khí nhéo
má Hiên Viên Cô Vân, “Ngươi ba hoa.”
“Ai nha, đau a.” Hiên Viên Cô Vân nhe răng trợn mắt .
Nhược Khả Phi lại biết hắn cố ý kêu đau, bởi vì nàng
hoàn toàn ko dùng lực.
“Cái đó, ngay cả tư cách cự tuyệt đều không có.” Nhược
Khả P