
hìn Khả Phi, trong mắt lộ vẻ không thể tin.
Nhược Khả Phi không để ý, xoay người đắp chăn, nằm
xuống.
Thật lâu sau, dưới đất ko có âm thanh.
Nhược Khả Phi xốc lên chăn, ngồi bật dậy, lại chỉ thấy
Hiên Viên Cô Vân ngồi dưới đất, trong mắt lộ vẻ ủy khuất. biểu tình bi thương
kia làm cho người khác tâm ko khỏi giao động, trong mắt mang đầy bi thương.
Thật là… Nhược Khả Phi bất đắc dĩ xuống giường,
ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm chầm lấy Cô Vân. ( Vân Ca như trẻ con ý JU thế !!)
“Được rồi, là ta không đúng.” Nhược Khả Phi ôn nhu
khuyên giải và an ủi .
“Nàng không đúng, chính là nàng không đúng!” Hiên Viên
Cô Vân bị thương ánh mắt lên án Nhược Khả Phi.
“Ừ, ừ, ta không đúng. Ngoan, đứng lên, dưới đất lạnh,
đứng lên trước .” Nhược Khả Phi ôn tồn an ủi. Hắn dù sao cũng chỉ là đứa trẻ 15
tuổi.
“Dậy ko nổi !” Hiên Viên Cô Vân bốc đồng.
“Thật là!” Nhược Khả Phi mỉm cười ghé vào Hiên
Viên Cô Vân nói, “Chúng ta cùng nhau không đứng dậy .”
“Nàng thật đáng giận!” Hiên Viên Cô Vân tức giận xoay
người đem Nhược Khả Phi đặt ở dưới thân.
“Ân, ta thật đáng giận, hiện tại đứng lên không? Hôm
nay không có việc gì làm sao?” Nhược Khả Phi vẫn thản nhiên mỉm cười.
“Có, hôm nay phải duyệt binh.” Hiên Viên Cô Vân bất
mãn đứng dậy, “mặc quần áo cho ta, một lát, nàng đi với ta.”
Nhược Khả Phi đi lên, lấy quần áo bắt đầu giúp Hiên
Viên Cô Vân mặc lên, khó hiểu nói: “Không phải nữ tử không thể tiến quân doanh
sao?”
“Cho nàng thay nam trang là được.” Hiên Viên Cô Vân
nói thản nhiên, “Quần áo, ta đều chuẩn bị tốt .” Dứt lời, chỉ chỉ bên cạnh.
Nhược Khả Phi quay đầu, quả nhiên thấy được một bộ nam
trang mới tinh. Giúp Hiên Viên Cô Vân mặc quần áo xong, Nhược Khả Phi cầm lấy
quần áo bắt đầu mặc vào.
Tay lại bị tay của Cô Vân đè lại, khó hiểu ngẩng đầu
nhìn lên thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Cô Vân.
“Ta mặc cho nàng.” Hiên Viên Cô Vân tiếp nhận quần áo,
bắt đầu mặc cho Khả Phi. Xuyên qua lớp quần áo Cô Vân sờ soạng trên người
nàng.
Nhược Khả Phi nhìn vẻ mặt chăm chú của Hiên Viên Cô
Vân, không khỏi lộ ra ý mỉm cười. Tiểu hài tử này, thực đáng yêu a.
Hai người mặc xong dùng qua cơm, rồi xuất môn.
Diêm Diễm đã thay bộ quần áo mới, trong lòng vẫn ôm
kiếm như cũ, lặng yên không tiếng động đi theo phía sau hai người. Làm tròn
trách nhiệm một bảo tiêu.
Lên xe ngựa, chậm rãi hướng giáo trường chạy tới.
Gió lạnh đến thấu xương.
Cách giáo trường không xa, liền nghe tiếng hò hét, đó
là các tướng sĩ đang thao luyện.
“Cửu Vương gia đến ~~~~ “
một tiếng ngân nga thông báo, giáo trường đã có
người đi ra nghênh đón. Đi đầu trong đó là năm tướng quân, bên cạnh là tiểu
tướng trẻ tuổi, vẻ mặt trẻ con. Hai người tướng mạo có chút tương tự.
Là phụ tử sao? Nhược Khả Phi thản nhiên cười,
cha con đồng lòng ra trận giết địch, ha ha.
“Mạt tướng tham kiến Vương gia.” Tướng quân cung kính
cúi người thi lễ
“Miễn, vệ tướng quân, bắt đầu đi.” Hiên Viên Cô Vân
nâng tướng quân dậy.
“Dạ!” Vệ tướng quân xoay người, mời Hiên Viên Cô Vân
cùng Khả Phi đi về phía trước, sau đó tiến lên.
Trên đài cao, Hiên Viên Cô Vân ngồi vào chỗ của
mình, Nhược Khả Phi đứng ở phía sau Hiên Viên Cô Vân, Diêm Diễm lẳng lặng đứng
phía sau Nhược Khả Phi. Vệ tướng quân không khỏi nhìn Diêm Diễm phía sau Nhược
Khả Phi. Nhận thấy nội lực người này thâm sâu, hơi thở vững vàng. Cao thủ! Chỉ
có cao thủ chân chính mới có thể làm như thế này.
Vệ tướng quân nâng tay ý bảo nổi trống trận lên, tiểu
tướng trẻ kia lĩnh lệnh càm lá cờ phối hợp với tiếng trống truyền đạt mệnh
lệnh.
“Ân?” Nhược Khả Phi nhìn tiểu tướng kia vẻ mặt
kiên định, không khỏi có thắc mắc.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Cô Vân nghiêng đầu thấp
giọng hỏi.
“Tiểu hài tử này là con cuả vệ tướng quân?” Nhược Khả
Phi hỏi.
“Ừm.” Hiên Viên Cô Vân gật gật đầu, bỗng giống như bị
đá trúng yếu điểm mạnh mẽ quay đầu, “Nàng nhìn hắn làm cái gì? Hỏi hắn làm cái
gì?”
Nhược Khả Phi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hiên
Viên Cô Vân, cúi đầu nở nụ cười, kéo quần áo hắn, nhẹ giọng nói: “Ngồi thẳng,
đừng làm cho người khác nhìn vào cười chê.”
Hiên Viên Cô Vân bất mãn miễn cưỡng ngồi thẳng, trong
lòng lại rủa thầm.
Nhược Khả Phi nhìn tiểu tướng kia thao luyện rất thuần
thục, bày quân thành hàng dài đủ các trận đồ: Nhị long xuất thủy trận, Tam tài
thiên địa trận, tứ môn lật tẩy trận, ngũ hổ đàn dương trận, Lục đinh lục giáp
trận, Thất tinh bắc đẩu trận, Bát môn kim khóa trận, Cửu tự Liên Hoàn Trận,
Thập vị mai phục trận. Không khỏi âm thầm sợ hãi, tuổi còn trẻ, như thế có thể
phong chức đại tướng.
“Đem thu nhận tiểu hài tử này.” Nhược Khả Phi ở bên
tai Hiên Viên Cô Vân nhẹ nhàng nói.
Hiên Viên cô Vân sắc mặt lập tức biến thành xanh
mét, rõ ràng hiểu lầm lời nói của Nhược Khả Phi.
“Là ngươi thu, không phải ta thu.” Tay Nhược Khả Phi
lặng lẽ ở trên lưng Hiên Viên Cô Vân nhéo, Hiên Viên Cô Vân đau đến chảy nước
mắt.
Hiên Viên Cô Vân thở sâu, đem nước mắt nuốt ngược trở
về. Đứng một bên, Vệ tướng quân nhìn sắc mặt ko thích hợp của Vương gia, nghi
hoặc quay đầu, lo lắng nhìn Hiên