
hác. ”
Tôi sắp bị anh làm cho bực rồi. Đổi câu khác nói dễ thế, bây giờ tôi nào có thời gian nói cái khác với anh…
Con người trong lúc căng thẳng, lực chú ý sẽ tập trung cao độ, khả năng nghe cũng vô cùng nhạy cảm.
Tôi liếc đến đoàn người ở cửa đã hơi có dấu hiệu dãn ra, lòng lại càng căng thẳng, một con mắt liếc nhìn Thẩm Khâm Ngôn, một con mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào. Những năm không đối nghịch với Lâm Tấn Tu, tôi tạo cho mình tinh thần tự an ủi và thói quen cực kì thận trọng bất cứ lúc nào, vế trước có lẽ không phải phẩm chất tốt đẹp gì, cái sau lại rất có ích—Cho dù làm gì đều có sự chuẩn bị ở đằng sau. Khi nãy tức giận với Kỷ Tiểu Nhụy, tôi đã chính xác nắm bắt được hai cửa nhỏ bên cạnh sảnh bửa tiệc.
Rốt cuộc nhìn thấy Thẩm Khâm Ngôn đang nói chuyện với một cô gái trẻ xinh đẹp. Trái ngược với vẻ mặt trầm tĩnh của cậu ta, đối phương lại vô cùng hưng phấn. Tôi gật đầu với cậu ta một cái, cậu ta vội vàng đi về phía tôi. Tôi quay đầu vội vàng nhìn Cố Trì Quân, “Em có chút việc nên đi trước.”
Sắc mặt của Cố Trì Quân không tốt: “Bây giờ?”
Đám người hình như dời tới chỗ tôi bên này, tôi căng thẳng đến mức trán toát mồ hôi, còn không đi thì thực sự không đi nổi rồi.
Kéo Thẩm Khâm Ngôn mới đi tới bên cạnh tôi, lo lắng không yên ném lại một câu với Cố Trì Quân “Em em em lát nữa sẽ gọi điện thoại cho anh, anh đợi em…”, xoay người liền bắt đầu chạy. Thẩm Khâm Ngôn hiểu ý, không nói lời nào mà sải bước sau tôi.
Trong lòng càng sợ thì càng dễ làm sai, giày cao gót chệch ra, chân phải liền trẹo. Tôi rõ ràng nghe thấy tiếng mắt cá chân bị trẹo, phát ra tiếng “rắc”, cơ thể “bịch” một tiếng ngã xuống. Đau đớn nhanh như chớp, đánh thẳng vào não tôi, mồ hôi lạnh trong chớp mắt tràn ngập toàn thân. Chân phải không có lực, mắt thấy một chân tôi sắp quì trên đất, Thẩm Khâm Ngôn nhanh tay nhanh mắt đỡ tôi lên, mới khiến tôi may mắn tránh khỏi ngã sấp xuống trước mặt mọi người.
Chỗ mắt cá chân đau như kim chích, nhưng từ trước đến nay sức chịu đựng của tôi rất lớn. Thẩm Khâm Ngôn quỳ xuống xem mắt cá chân của tôi, tôi túm cánh tay cậu ta lên, “Không có việc gì, đi trước thì--”
Lời còn chưa nói xong, giọng nói lạnh lẽo truyền tới sau lưng tôi. “Muốn chạy?”
Tôi rùng mình, mười ngón tay nắm chặt.
Xong rồi, trong nháy mắt thực sự xong rồi.
Bình ổn lại hô hấp quay người lại, tôi nhìn thấy rất nhiều người.
Ví dụ như cánh tay của mẹ tôi đang khoác lên cánh tay của bác Lâm, họ đều mặc trang phục đẹp đẽ, sang trọng, vô cùng kinh ngạc mà nhíu mày; Hai người con trai nhà họ Lâm theo sát sau đó, lễ phục màu trắng thẳng tắp, vô cùng đẹp trai— biểu cảm trên khuôn mặt một người trong đó tôi đã quen biết rất nhiều năm vô cùng vi diệu.
Thân phận của cha con nhà họ Lâm đã được xác định, nơi bọn họ đến không khí quả thật khác biệt, tôi có thể nhận thấy được ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người dành cho cha con nhà họ Lâm, quả thực cực kỳ sùng bái.
Nhưng những người này rốt cuộc cũng là người lăn lộn trong giới này, cũng ngại vây xem quá mức, đều có chừng mực—chỉ là sôi nổi nhộn nhịp, người cách gần, cách xa, đều cầm ly rượu đứng xem kịch hay.
Thẩm Khâm Ngôn bị tôi túm cánh tay kéo từ đất đứng lên, nhìn quanh bốn phía, không nói gì mà buông tay đứng yên. Cố Trì Quân thì là một ngoại lệ, sắc mặt của anh… Tôi căn bản không dám nhìn kĩ, mơ hồ cảm thấy ánh mắt đó giống như gió tuyết ập đến.
Âm thanh “răng rắc” dưới chân vẫn còn ở bên tai, trong lòng lại không biết làm sao mới phải.
“Chạy cái gì?” Lâm Tấn Tu bước lên một bước, chầm chậm đi tới trước mặt tôi, bỗng nhiên quỳ xuống, nắm lấy mắt cá chân của tôi cúi đầu nhìn chân tôi, “Trẹo chân rồi còn muốn chạy? Sao em không làm anh mất mặt một chút nữa đi?”
Sự thân mật và ân cần trong lời nói không phải kẻ điếc thì đều nghe được rõ ràng. Tôi nghĩ sắc mặt tôi chắc chắn là trắng bệch. Chẳng trách tối hôm qua anh ta không ép tôi cùng anh ta đi dự bữa tiệc nào đó, căn bản sớm đã biết tôi sẽ ở đây, đặc biệt đợi lúc này mà xuất hiện, làm một màn kịch kẻ thù hội ngộ nơi ngõ hẹp, lằng nhằng bao nhiêu năm như vậy, lại phải trở thành người một nhà với Lâm Tấn Tu, nếu không phải là sự sắp xếp điêu luyện của vận mệnh thì là cái gì chứ?
“Em không chạy, đi lấy miếng bánh kém mà thôi, sợ chậm thì không còn nữa, anh đứng lên đi.” Tôi giả vờ bình tĩnh.
Anh ta đứng lên, một tay nhấc cánh tay của tôi lên rồi trượt xuống nắm tay tôi.
Động tác thân thiết này khiến cả người tôi không thoải mái, vẻ mặt tôi bình tĩnh, mạnh mẽ rút tay về. Sửng sốt, rút không được; Âm thầm nghiến răng, cổ tay ra sức dùng lực, thậm chí còn nhéo cổ tay của Lâm Tấn Tu. Cuối cùng đã có được quyền tự chủ của tay trái. Sự đấu tranh ngầm này chẳng qua chỉ diễn ra trong thoáng chốc.
“Thích ăn bánh kem như vậy?” Lâm Tấn Tu không khăng khăng lôi lôi kéo kéo với tôi nữa, giơ tay gọi đầu bếp sau quầy tới, “Bánh kem ở đây, tất cả bánh đều làm thêm một phần, sau bữa tiệc thì đưa cho cô Hứa Chân đây.”
“Vâng.”
Mặt tôi nhất thời xám ngoét, không nhắc đến bánh kem còn đỡ, vừa nhắc đến liền nhớ đến bữa tối khó quên trong đời ở nhà Lâm