Old school Swatch Watches
Tháng Tư Và Tháng Năm

Tháng Tư Và Tháng Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322984

Bình chọn: 9.00/10/298 lượt.

Thế Phân nhìn hai cô, cảm thấy nỗi đau dưới đáy lòng mình như là giảm bớt một ít. Cô lại nhớ đến Tử Mặc, cô gái chất phác này có thể

cũng nghĩ như vậy không?

Cô bỗng nhiên khẩn trương vô cớ, cho dù “sự thật” kia có hiện ra trước mặt các cô hay không, cho dù họ có chịu chấp nhận cô hay không…

Tất cả mọi thứ đều giống như lời họ đã nói, không quan trọng, ít nhất

đối với cô nó không quan trọng —— bởi vì đó chính là cuộc sống cô nên

trải qua —— đau khổ, khó khăn, vất vả và suy sụp, cô nên thản nhiên đối

mặt.

Cô nhớ Tưởng Bách Liệt từng nói: cô cho là trên thế giới này

không có ai hiểu được cô, nhưng trên thực tế không phải như vậy. Đúng

vậy, khi cô bắt đầu tin tưởng thì sẽ nhận ra mình càng ngày càng được

thông hiểu, đồng thời cũng càng hiểu người khác hơn.

“Mặc dù những năm gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, đi một

đoạn đường vòng lớn… Nhưng tớ rất may mắn, bởi vì mọi người ở bên cạnh

tớ đều mang theo trái tim khoan dung và lương thiện, đương nhiên chính

là các cậu, Kiến Phi, Bảo Thục —— cảm ơn!”

Cô nắm tay hai cô, kiềm nén xúc động trong lòng, Bảo Thục xúc

động đến nỗi đỏ cả hốc mắt, nhưng nét mặt có phần lờ mờ, Kiến Phi thản

nhiên cong khóe miệng, sắc mặt thoải mái.

Có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ kiên định nói với hai cô: “Tớ là Viên Thế Phân, xin lỗi, tớ vẫn còn sống.”

Nhưng cô biết, không phải là hôm nay.

Sáng thứ hai, Thế Phân nhận được email bí mật gửi vào hộp thư

trong công ty, cô nhấp chuột “Mở ra”, nhưng nó lại nhảy ra một khung đối thoại nhập mật mã.

Ngay lúc cô ngỡ ngàng, điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên.

“A lô,” Carol hạ giọng nói, “Nhận được chưa?”

“Nhận được rồi…” Cô chần chừ vài giây mới trả lời.

“Mật mã là 123456.”

Cô nhập mật mã, email mở ra, bên trong chỉ có một tấm ảnh lờ mờ, là một đôi nam nữ ôm nhau đưa lưng về phía ống kính.

“Đây là tuyệt mật,” Carol thấp giọng nói, “Chỉ có rất ít người trong công ty mới xem được.”

“Ờ…” Nhưng cô không rõ cái này có nghĩa gì.

“Này, cô không cảm thấy bọn họ đang kiss sao? Thật đáng tiếc, không nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia.”

Cô nhìn kỹ tấm ảnh, muốn nói không những không nhìn thấy mặt

thôi đâu! Bởi vì nó thật sự rất mờ, chỉ có thể láng máng nhìn ra hình

dáng hai đầu người chồng lên nhau, không thể nào nhìn thấy mặt, cũng

không thể nói chính xác bọn họ đang làm gì.

“Cái này…rất khó nói…” Cô nhìn bóng lưng kia, cảm thấy rất quen mắt.

“Nhưng cho dù là ôm thì cũng là một tin tức vô cùng lý thú đấy…”

“Tại sao?”

“Trời ơi!” Carol gần như muốn hét lên, “Tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười thân mật với bất cứ phụ nữ nào!”

“Hả?”

“Nhưng mà phái nữ trong công ty lại vừa yêu vừa hận anh ta.”

“Vừa yêu vừa hận?”

“Đúng vậy! Tôi nghĩ nếu người đàn ông nào có thể khơi mào ham

muốn chinh phục của phụ nữ, thế thì quả thật có thể khiến phụ nữ ‘vừa

yêu vừa hận’, thậm chí còn phát điên.”

“…” Cô mù tịt gãi đầu, có phần không hiểu.

“Cô đừng nói cho tôi biết cô không có hứng thú!”

“Khoan đã,” cô nhìn tấm ảnh trên màn hình máy tính, “Cô có thể nói trước cho tôi biết không, người trong ảnh là ai hả?”

“Ơ ——” Carol như là thật sự muốn phát điên, “Nhìn bóng lưng là biết rồi —— Viên Tổ Vân đó!”

“Ah!” Cô cảm thấy đầu mình quay vòng vòng vài giây, rồi mới dần

dần khôi phục lại, cô nhìn kỹ tấm ảnh, bên chân Viên Tổ Vân có một chiếc va ly, đó chắc là hôm anh đi công tác về, khi hai người cãi nhau ở góc

đường rồi hòa thuận đã bị chụp được…

“Dầu gì cô cũng làm thư ký của anh ta nửa năm rồi đấy!”

“…” Cô ngượng ngùng cười vài tiếng, xem như trả lời.

“Tôi bỗng nhiên có cảm giác ‘đàn gảy tai trâu’.”

“…Xin lỗi.”

“Được rồi, tôi biết cô rất đứng đắn, không có hứng với tin đồn, lần sau không gửi cho cô nữa.”

“…”

“Cúp máy đây!” Nói xong đầu dây bên kia dứt khoát cúp máy.

Cô buông ống nghe xuống, sờ mũi, bỗng nhiên có cảm giác sự việc rất khó giải quyết, vì thế cô lại gọi điện cho Viên Tổ Vân.

“A lô?”

“Anh biết không,” cô cố tình ra vẻ gặp nguy, “Có người chụp ảnh chúng ta đang ôm nhau đấy!”

Anh im lặng vài giây, bình tĩnh trả lời: “À, thì thế nào?”

“…Không thế nào cả,” chẳng biết tại sao, cô không bất ngờ với

phản ứng của anh, “May mà tấm ảnh rất mờ, không ai biết cô gái anh ôm là ai?”

“Biết rồi thì sao chứ?”

“Không có gì…”

Cô vốn định nói, bị mọi người biết không tốt lắm, hoặc là rất có áp lực, nhưng cô nhạy cảm phát hiện giọng nói của Viên Tổ Vân ở đầu dây bên kia có phần không vui, vì thế cô vội sửa lại: “Em chỉ là cảm thấy

phải giải thích với mọi người chúng ta quen nhau lúc nào hay là mấy câu

hỏi linh tinh, rất là phiền phức…”

“… Thế thì không cần giải thích!” Khẩu khí của anh dịu đi một ít, “Biết thì biết thôi.”

“Ờ…” Cô bỗng nhiên cũng có cảm giác “đàn gảy tai trâu”.

“Này,” âm thanh của anh trở nên dịu dàng, “Đêm nay đừng về nhà, ở lại chỗ anh nhé!”

“Ưm…em phải thương lượng với mẹ một chút.”

“Anh nhờ người ta mang về một chai rượu đỏ ngon lắm!” Giọng anh đầy quyến rũ.

“Thế à…” Cô hơi động lòng.

“Đúng vậy! Hơn nữa ——”

“—— Viên Tổ Vân,” đầu dây bên kia bỗng truyền đến tiếng của Shelly, “Mười giờ họp, khách đã tới rồ