Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tháng Ngày Ước Hẹn

Tháng Ngày Ước Hẹn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323831

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

lớn năm tuổi rồi, vẫn ở Sát Nhĩ Đức Ni…”

“Cái gì?” Phong lan hoảng hồn thất sắc, gương mặt thoáng chốc trắng bệch, rồi nhanh chóng nhận ra mình lại dính đòn

của anh, cô đạp anh một cái: “Được đấy, Đinh Tiểu Dã, cậu đem tôi ra làm trò khỉ, thấy tôi giống con ngốc thì vui lắm phải không?”

“Ừ đấy” Đinh Tiểu Dã ấn chân cô xuống:”A Mục Sắt đúng là có hai đứa con, nhưng không phải con đẻ với tôi.”

“Tiếc quá nhỉ.”

“Quá đi chứ” Đinh Tiểu Dã hưởng ứng, lại ấn chân Phong lan đang định

nhấc lên xuống, nói:”Năm năm trước vợ chồng chú Ba Tư Khẩn đã định gả A

Mục Sắt cho tôi, nhưng tôi không dám nhận lời chú ấy. Chú và thím chỉ có một người con gái rượu, mong muốn cô ấy sớm lấy chồng sinh con, gia

đình êm ấm. Tôi sợ tôi không mang lại cho cô ấy cuộc sống bình yên được, nên không dám phụ lòng người tôi mang ơn. Cuối cùng cô ấy đi lấy người

khác, bây giờ sống rất hạnh phúc.”

Phong lan không hiểu sao tự nhiên lại thấy buồn. Cô nghĩ thầm trong bụng, tuy cô không phải là con

đọc nhất trong nhà nhưng cũng là con cưng trong gia đình, nhận anh vào

nhà hàng làm việc, ít nhiều thì cũng là có ơn đối với anh, tại sao Đinh

Tiểu Dã không vị tha với cô như thế? Tuy nhiên, nếu như anh thể hiện

lòng vị tha cảm kích bằng cách đẩy cô ra, giống như anh đã từ chối A Mục Sắt thì sự ích kỉ của anh mới là lòng từ bi lớn nhất đối với cô. Ngay trong giấc ngủ

Phong Lan cũng không quên nổi sự ấm nóng của bàn tay Đinh Tiểu Dã. Anh

chủ động cầm tay cô, đi trên con đường trong đêm khuya, dưới ngọn đèn

đường nhuốm màu hoàng hôn, Nửa người bên áp sát vào anh thì nóng tan,

nửa bên kia lại lạnh băng, thét gào, chỉ muốn được quấn quýt ôm siết lấy anh.

Cứ thế đến nửa đêm, cô vật vã trong trạng thái nửa nóng

nửa lạnh này, sang ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức kêu đến mấy

lần, cô vẫn không cách nào rời khỏi giường, cổ họng khát khô như lửa

đốt, đầu đau muốn vỡ tung, lấy nhiệt kế ở đầu giường đo thử, 38,2 độ C,

giờ cô mới thấu hiểu câu “trúng gió vì tình, cảm mạo vì yêu” không chỉ

để nói chơi.

Mẹ Phong Lan chạy vội đến để chăm sóc con gái

ốm. Cả nhà đều tuân thủ nguyên tắc bị bệnh nhẹ thì không dùng thuốc

kháng sinh, cho nên Phong Lan không đi bệnh viện, chỉ ở nhà uống trà

gừng và ăn canh gà, nếu lên cơn sốt thì đắp khăn lạnh vào trán, đồng

thời mở cửa sổ để thông gió thoát khí.

“Thời tiết đang đẹp,

người thì nhảy nhót tưng bừng, tại sao bỗng dưng lại ốm cơ chứ ?” Phong

Lan nằm nghỉ trên giường, còn bà Phong vừa dọn phòng giúp cô vừa lẩm

bẩm, Phong Lan cũng cảm thấy lạ đây là lần đầu tiên trong năm nay cô bị

ốm, lâu nay sức khỏe của cô rất tốt, gặp Đinh Tiểu Dã một cái, dường như toàn thân mất hẳn sức đề kháng, ngay cả virus cũng đến tấn công cô.

Mẹ Phong Lan ở lại chăm cô hai ngày hai đêm, đến chiều ngày thứ ba,

Phong Lan khỏi sốt hẳn, người cũng tỉnh táo thoải mái ra nhiều, bà Phong liền vội về nhà để đi tham dự cuộc gặp mặt bạn cũ của ông Phong. Bà vừa bước chân ra khỏi cửa , Phong Lan bèn ngay lập tức gọi điện đến nhà

hàng, hỏi mấy cậu xem tình hình khách khứa hôm nay thế nào, rồi bảo bếp

nấu cho cô bát cháo hải sản, dặn Đinh Tiểu Dã mang đến cho cô.

Hai tiếng đồng hồ sau, chuông cửa nhà Phong Lan vang lên. Cô hấp tấp

chạy ra cửa, nhòm qua mắt thần, thấy Đinh Tiểu Dã sách hộp đựng thức ăn

thì sự hồi hộp trong lòng mới biến thành vui sướng, vội vã vuốt lại mái

tóc rồi mở cửa.

Trước khi bước vào, ánh mắt Đinh Tiểu Dã dừng

lại ở khuôn mặt Phong Lan vài giây. Phong Lan cảm thấy hơi bối rối, cô

ốm mất hai ngày liệu bộ dạng trông có thảm lắm không ? Cô hậm hực đưa

dép cho anh rồi hỏi “Trông tôi không trang điểm có khác trước nhiều

không ?”

Đinh Tiểu Dã nhìn quanh chỗ ở của cô, rồi quay đầu cười hỏi “Trước đây chị có trang điểm à? Tôi không nhận ra”

“Biết ăn nói rồi đấy” Chẳng cần biết anh nói thật hay đùa, trong lòng Phong Lan như nở hoa.

Đinh Tiểu Dã đặt hộp đựng cháo hải sản lên bàn “Cháo đây rồi nhé, tôi…”

Phong Lan không lưỡng lự cắt ngang lời anh “Không được về. Tôi bị ốm, cậu

không quan tâm thăm hỏi gì đã đành, nhưng đã đến đây rồi mà không chịu

chuyện trò gì với tôi, cậu nghĩ là tôi thực sự cần bát cháo này….thôi

sao?”

“Cũng phải” Đinh Tiểu Dã nhìn đầu bàn bên kia có một nồi cháo trắng nhỏ, tỏ vẻ rất thấu hiểu..

Phong Lan vừa hạ sốt xong giờ trán lại nóng bừng, đó là cháo mẹ nấu cho cô trước khi ra về.

“Cháo mẹ tôi nấu nhạt miệng quá” Phong Lan giải thích.

“Đã ốm rồi thì khẩu vị đừng có nặng quá” Đinh Tiểu Dã nói.

Phong Lan nghe vậy hiểu ngay kiểu gì cũng có ý tại ngôn ngoại trong đó. Cô khe khẽ cúi đầu nhìn lại quần áo đang mặc trên người. Trước khi Đinh Tiểu Dã đến, đúng là cô đã thay bộ đồ ngủ khác, váy ngủ lụa tự nhiên

màu xanh lục, kiểu dáng đơn giản cổ điển nhưng đường cắt lộ rõ vòng eo

nhỏ, độ dài cũng vừa phải. Chút tính toán này không đến mức gọi là khẩu

vị nặng chứ?

Cô lại khoác tay Đinh Tiểu Dã như tối hôm nọ “Kiểu

gì thì cũng không cho phép cậu đi ngay. Cửa hàng có hỏi thì tôi sẽ giải

thích”.

Đinh Tiểu Dã cười, rút tay ra, nói “Tôi nói tôi đi về

lúc nào? Đi