
à?”
“Không phải, chị
Phong Lan. Thực sự là anh bạn em đang rất cần việc làm!” Lưu Khang Khang không e ngại thái độ của cô, rắn mặt năn nỉ. “Làm ơn đi mà chị Phong
Lan, em biết là chị tốt bụng nhất mà, được không chị, được không…”
“Cậu mà cứ túm lấy tay tôi nữa thì có tin là tôi sẽ đóng gói cậu gửi trả lập tức về cho cậu cậu ngay lập tức không?” Phong Lan bị Lưu Khang Khang
túm lấy tay lắc lấy lắc để đến chóng cả mặt, cậu nhóc vô tích sự Lưu
Khang Khang này, từ khi vào nhà hàng cô làm, nói thì nhiều, ăn thì lắm,
có mỗi làm việc lại chẳng đâu vào đâu. Không phải vì nể mặt người cậu
của Lưu Khang Khang là Tăng Phi thì Phong Lan không đời nào giữ một nhân viên làm thêm vào mùa hè như thế này.
“Lưu Khang Khang, cậu chỉ
cần chăm làm bằng một nữa những việc gây phiền phức của cậu là tôi đã
cảm kích lắm rồi. Cậu ta là bạn như thế nào với cậu?” Phong Lan ghi ngờ
hỏi. Cô không biết rõ về mối quan hệ bạn bè của Khang Khang cho lắm, tuy nhiên mới nhìn sơ qua cũng biết anh chàng kia rõ ràng lớn hơn Khang
Khang vài tuổi trong khi Khang Khang mới chỉ là cậu thanh niên mới lớn
vừa tốt nghiệp trung học, lại không phải người ở đây. Hơn nữa, nếu đúng
là Khang Khang có người bạn như cậu ta giới thiệu thế thì chẳng có lý do gì mà bây giờ cô mới gặp lần đầu.
Trước ánh mắt tra khảo của Phong Lan, Khang Khang chỉ biết thật thà thú nhận: “Vừa mới quen gần đây ạ.”
“Quen ở đâu?”
“Ở… ở trường ạ, không phải, mà là… quen lúc tụ tập bạn bè ạ…”
Khang Khang gãi đầu gãi tai, lúng ba lúng búng. Cậu đọc được trên khuôn mặt Phong Lan hiện rõ ràng bốn chữ “đi lừa quỷ đi”.
“Thật ra là ở quán net.” Có người ra tay giải vây hộ Khang Khang. Khang Khang nghe thấy tiếng nói bèn ngoảnh đầu sang, lúc này mới phát hiện “người
bạn” mà mình dẫn đến không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cậu. “Quen
tối hôm qua.”
Phong Lan lại liếc nhìn anh chàng, ngữ điệu của anh ta chậm rãi, bình tĩnh, điều khiến Phong Lan ngạc nhiên hơn cả là anh
ta còn dám nhìn thẳng vào mắt cô, tuy không có vẻ lấc cấc nhưng đây hoàn toàn không phải là thái độ kính nể và nhún nhường của một người đi xin
việc cần có. Biết cô đang đánh giá mình nhưng anh ta vẫn nhìn thẳng vào
mắt cô như trước, không hề né tránh.
“Lưu Khang Khang, ai cậu
cũng dám đưa đến nhà hàng của tôi hay sao! Tối qua lại còn đến quán nét
chơi thâu đêm nữa, thảo nào ban ngày làm việc lờ đà lờ đờ, lúc cậu cậu
dẫ đến đây, cậu đã hứa với tôi những gì?”
“Có chơi thâu đêm đậu
ạ, chỉ chơi một lát thôi mà. Chị Phong Lan, chị không được dùng con mắt
thiếu khách quan để đánh giá người khác. Em đã nói với anh bạn em là,
chị chủ của nhà hàng này là người phụ nữ tốt bụng nhất, thấu tình đạt lý nhất trong phạm vi bán kính mấy trăm mét trong khu vực này.” Khang
Khang ngẫm nghĩ thêm một lát rồi mồm mép trơn trũu nịnh thêm. “Lại còn
xinh đẹp nữa.”
“Cậu thôi ngay đi.” Phong Lan lạnh tanh không thay đổi sắc mặt, dựa vào thành ghế, thủng thẳng chậm rãi nói với “nhân vật
chính” đang đứng cạnh Lưu Khang Khang. “Cậu muốn xin việc à? Nhưng hình
như cửa hàng của chúng tôi không thiếu nhân viên.”
Phong Lan phải công nhận ánh mắt tự tin của người đi xin việc này khiến cô có chút tò
mò. Anh ta ăn mặt không được bảnh bao, gọn gàng cho lắm, lại chịu đi
theo Khang Khang đến tiệm đợi cả buổi sáng, chứng tỏ nhu cầu tìm việc
của anh ta đã rất bức thiết. Cô thậm chí còn có chút mong đợi một cách
ác ý, liệu anh ta có cố gắng đến mức nhún mình để kiếm được việc làm này hay không.
“Việc gì tôi cũng làm được, điện nước, tạp vụ, chạy bàn đều không thành vấn đề. Mong chị cân nhắc giúp cho.”
Anh ta đang nhờ cậy cô đấy sao? Thế mà ở sống lưng vẫn thẳng tắp như quản bút.
“Anh bạn em thông minh lắm, học cái gì cũng nhanh.” Khang Khang sốt sắng góp lời.
Phong Lan nhắc nhở: “Cậu mới quen cậu ta tối qua mà! Cậu ấy người ở đâu?
Trước đây đã từng làm những việc gì? Cậu có biết hết không?”
Khang Khang đáp: “Anh ấy chơi game siêu đẳng luôn, thao tác cực giỏi, khi e bị chúng nó “tiêu diệt”, anh ấy đã “cứu” em báo nhiêu lần. Chị có biết trò mà em đang
chơi không…À, chị là con gái, không biết cũng không có gì lạ, đây là
game mà “trai thẳng” nào cũng mê.”
Phong Lan chán chẳng buồn trả
lời những câu hỏi ngốc ngếch tột đỉnh của cậu ta. Tăng Phi thuyết phục
chị gái mình cho Lưu Khang Khang ra ngoài xã hội để rèn luyện quả nhiên
sáng suốt.
“Phong Lan này, nếu như nhà hàng của cô không thực sự
thiếu người làm thì vừa hay công ty tôi đang cần một thợ sửa điện nước
đấy.” Đàm Thiếu Thành nãy giờ chỉ im lặng ngồi nhìn, bỗng tham gia câu
chuyện. Cô ta ngừng lại vài giây, cúi xuống mở túi xách rồi nói tiếp.
“Anh chàng đẹp trai, vẫn chưa biết phải xưng hô tên tuổi thế nào nhỉ?”
“Em á, Em là Lưu Khang Khang, không phải chị đã biết rõ…”
“Người ta hỏi cậu đấy à? Sáng ngủ dậy cậu chưa soi gương sao?” Phong Lan không chịu nổi, có nhân viên như thế này, người ngoài trông vào thật mất hết
cả tiếng tăm thanh thế của nhà hàng.
Khang Khang đau khổ sờ lên mặt. “Em trông cũng được mà!”
Phong Lan không hơi đâu để ý đến cậu ta nữa, đ