
ước lạnh: “Em không hỏi Tăng Phi
xem anh ấy có thực sự yêu em hay không à?”
Thôi Yên trả lời: “Nếu như một người đàn ông quan tâm đến vui buồn của em, tha thứ cho những
lời nói dối của em, chấp nhận mọi thiếu sót của em, thì cho dù từ miệng
anh ấy có nói ra rằng không yêu em, em cũng không tin.”
Phong Lan cũng không tin, cô chỉ trêu Tăng Phi, vợ trẻ con thơ thế, khủng hoảng tuổi trung niên chắc chắn sẽ đến sớm.
Mỗi khi cô nói thế, Tăng Phi đều cười rất “tốt bụng”.
Vợ chồng Phong Thao vừa sinh đứa con thứ tư, ông bà Phong không thể hoàn
thành được nhiệm vụ trông trẻ liên tục trong thời gian ngắn như vậy. Bà
Phong bây giờ đã từ bỏ ý định khuyên bảo Phong Lan, mối lo lắng lớn nhất hiện nay của bà là sợ Phong Lan qua độ tuổi tốt nhất cho việc sinh nở,
sẽ không sinh được con, thậm chí còn chạy đường vòng nhờ Phong Thao hỏi
Tăng Phi xem, liệu án của Đinh Tiểu Dã có khả năng rút ngắn hay không.
Đinh Tiểu Dã trả lời Phong Lan bằng cách đưa mắt một vòng trên người cô rồi
nói: “Đẻ được hay không, cứ thử nhiều lần là biết ngay.”
Phong
Lan bức bối nói với Đinh Tiểu Dã, bay giờ cô hận nhất là bạn bè khoe
hạnh phúc. Kiểu “hận” đó giống như một kẻ nghèo khó nhìn thấy phú ông,
xông lại hỏi: “Ông có tiền, nhưng ông có hạnh phúc không?” Phú ông trả
lời rằng: “Hạnh phúc không chịu nổi!” Nhưng cô vẫn biết, người ta không
phải là cố tình dùng chút chuyện đó để khoe kháng, mà đó chỉ là phong
cách sống của họ, bình thường giống như hít thở. Chỉ mình cô không có
nên mới cảm thấy lạ.
Kỳ thực Phong Lan rất nhiều lần cảm thấy
mình không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, sự chờ đợi sắp khiến cô phát điên. Cô nói với Đinh Tiểu Dã, mỗi khi cảm thấy như thế, cô coi như
mình đang chạy một hiệp ma ra tông, không được nghĩ đến đích còn bao xa, mà luôn nhìn vào một vật có cự ly gần nhất, nhắm vào nó mà chạy đến,
sau đó lại đổi sang vật khác. Vật làm đích của cô là mỗi một ngày “hôm
nay”, hôm nay ít nhất hai người vẫn ở bên nhau, hôm nay tiếp theo vẫn
còn ở bên nhau… ngày qua ngày, hết “hôm nay” này đến “hôm nay” khác, sẽ
trở thành rất nhiều “hôm qua” đã trôi qua thành công, ngày tháng bỗng
nhiên không dài lê thê nữa, vô tình đợi chờ được đến mấy năm.
Đinh Tiểu Dã cố nén thương xót, cười cô luôn nghĩ ra rõ là nhiều tà thuyết
lộn xộn. Nhiều lúc khác, cô than thở, anh lại im lặng mà nghe, chịu đựng cỗ trút giận. Đợi đến khi Phong Lan nói mệt rồi, cô sẽ tự vực dậy tinh
thần, hất tóc nói: “Đến giờ mới bảo bỏ cuộc, anh tưởng em ngốc à!”
Đinh Tiểu Dã bèn nói: “Đúng rồi, em thật là sáng suốt!”
Tất cả đạo lý chỉ là viện cớ. Đinh Tiểu Dã và Phong Lan đều hiểu rất rõ,
đâu có nhiều thứ không đáng tin đến thế? Không dám thôi chờ đợi, cũng
không dám bảo cô đừng chờ, đều là vì không nỡ.
Chưa đến
năm thứ tư, Phong Lan một mình đi Sát Nhĩ Đức Ni. Hành trình phải chuyển hai lần máy bay, rồi lại ngồi xe khách, bắt xe đò, xe lam vào bản, cuối cùng đến chân núi mới nhìn thấy A Mục Sắt và chồng lái xe bán tải đang
đợi đón cô.
A Mục Sắt quả đúng như lời Đinh Tiểu Dã kể, đôi mắt
to sâu thăm thẳm, làn da màu lúa mạch, dáng vóc mạnh khỏe săn chắc, so
với Phong Lan là một phong cách hoàn toàn khác biệt, diễn đàn lê quý đôn chồng cô là một thanh niên dân tộc Kazakhstan cao to, để ria mép. Hai
người lúc nghe tin, vô cùng nhiệt tình và thân thiện với “người yêu” của Đinh Tiểu Dã.
Chú Ba Tư Khấn và vợ đợi Phong Lan ở nhà dưới chân núi. Trà sữa sôi trong chiếc ấm đồng, trên bàn bày đầy những món mời
khách như bánh sữa, bánh rán, đường vuông, nho khô và hạnh nhân. Hai đứa trẻ đang ở bên ngoài vắt sữa ngựa với bác gái, thỉnh thoảng vén rèm
bước vào nhà, bẽn lẽn liếc nhìn Phong Lan.
Chú Ba Tư Khẩn và con
rể ngồi tiếp chuyện Phong Lan, Phong Lan hầu như không hiểu chú nói gì,
chồng A Mục Sắt nói cô hiểu được một nửa. Theo phong tục của họ, khi có
khách đến nhà, phụ nữ thông thường không được ngồi cùng, chỉ lo việc
vâng dạ tiếp trà, ở điểm này thì Đinh Tiểu Dã không bịa chuyện với cô.
Các phong tục cơ bản trước khi đi Đinh Tiểu Dã đều đã dặn dò cô, cô biết
thảm treo tường là “tư nhĩ mã khắc”, uống sữa ngựa nhất định phải uống
đủ ba bát. Mùi vị đó Phong Lan không thể quen ngay lập tức, bát thứ ba
vào đến bụng xong, cô lấy hai tay che lên miệng bát, tỏ ý đã đủ rồi.
Gia đình này hẳn là rất thân thiết với Đinh Tiểu Dã, cho nên cũng không coi Phong Lan là người ngoài. Chú Ba Tư Khẩn rất vui, nói chuyện vừa nhiều
vừa nhanh, con rể chú “phiên dịch” lại xong càng làm cho Phong Lan lùng
bùng mịt mù, đang cười đến méo cả mặt thì A Mục Sắt sai con trai năm
tuổi vào phát huy vai trò. Cậu bé này nói tiếng Hán giỏi nhất trong nhà, cậu nói với Phong Lan, họ đang nói về chuyện ngày trước của chú Đinh
Tiểu Dã.
Phong Lan hỏi về cuộc sống trước đây của Đinh Tiểu Dã, hầu như không khác gì những câu chuyện từ miệng anh miêu tả. Chỉ có trong lời kể của chú thì Đinh Tiểu Dã là
“đứa bé ngoan”, thật thà, chăm chỉ lại thông minh tốt bụng, điểm này thì có chút ít khác biệt so với ấn tượng của Phong Lan.
Sau đó Phong Lan bị chú mời nhiệt tình q